古诗词

白鹿洞别诸生

李梦阳

东南自有匡庐山,遂与天地增藩卫。dōng nán zì yǒu kuāng lú shān,suì yǔ tiān dì zēng fān wèi。
山根插入彭蠡湖,峥嵘背杀三江势。shān gēn chā rù péng lí hú,zhēng róng bèi shā sān jiāng shì。
地因人胜古有语,于乎万物随兴废。dì yīn rén shèng gǔ yǒu yǔ,yú hū wàn wù suí xīng fèi。
学馆林宫客不栖,千岩万壑堪流涕。xué guǎn lín gōng kè bù qī,qiān yán wàn hè kān liú tì。
文采昔贤今尚存,讲堂寂寞对松门。wén cǎi xī xián jīn shàng cún,jiǎng táng jì mò duì sōng mén。
松门桂华秋月圆,拄杖高寻万古源。sōng mén guì huá qiū yuè yuán,zhǔ zhàng gāo xún wàn gǔ yuán。
梅岭古色照石镜,扶桑丹霞迎我轩。méi lǐng gǔ sè zhào shí jìng,fú sāng dān xiá yíng wǒ xuān。
绝顶坐歌霜月净,石潭洗足芝草繁。jué dǐng zuò gē shuāng yuè jìng,shí tán xǐ zú zhī cǎo fán。
更有冠者五六人,峭崖穷嶂同攀搴。gèng yǒu guān zhě wǔ liù rén,qiào yá qióng zhàng tóng pān qiān。
草行有时闻过虎,旦暮时复啼清猿。cǎo xíng yǒu shí wén guò hǔ,dàn mù shí fù tí qīng yuán。
我今胡为公务牵,蟋蟀在户难久延。wǒ jīn hú wèi gōng wù qiān,xī shuài zài hù nán jiǔ yán。
出山车马走相送,落日遂上鄱阳船。chū shān chē mǎ zǒu xiāng sòng,luò rì suì shàng pó yáng chuán。
生徒绻恋集涯浒,孤帆月照仍留连。shēng tú quǎn liàn jí yá hǔ,gū fān yuè zhào réng liú lián。
情深过厚亦其礼,谫薄窃愧劳诸贤。qíng shēn guò hòu yì qí lǐ,jiǎn báo qiè kuì láo zhū xián。
明朝伐鼓凌浩荡,五峰双剑生秋烟。míng cháo fá gǔ líng hào dàng,wǔ fēng shuāng jiàn shēng qiū yān。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。