古诗词

观灯行

李梦阳

宋家累叶全盛帝,宽大实皆称令主。sòng jiā lèi yè quán shèng dì,kuān dà shí jiē chēng lìng zhǔ。
百姓牛马遍阡陌,太仓米粟忧红腐。bǎi xìng niú mǎ biàn qiān mò,tài cāng mǐ sù yōu hóng fǔ。
宣和以来遂多事,呜呼烂费如沙土。xuān hé yǐ lái suì duō shì,wū hū làn fèi rú shā tǔ。
海石江花涌国门,离宫别殿谁能数。hǎi shí jiāng huā yǒng guó mén,lí gōng bié diàn shuí néng shù。
群臣谀佞只自讦,天下骚然始怨苦。qún chén yú nìng zhǐ zì jié,tiān xià sāo rán shǐ yuàn kǔ。
正月十四十五间,有敕大驾观鳌山。zhèng yuè shí sì shí wǔ jiān,yǒu chì dà jià guān áo shān。
万金为一灯,万灯为一山。wàn jīn wèi yī dēng,wàn dēng wèi yī shān。
用尽工匠力,不破君王颜。yòng jǐn gōng jiàng lì,bù pò jūn wáng yán。
此时上御宣德门,乐动帘开见至尊。cǐ shí shàng yù xuān dé mén,lè dòng lián kāi jiàn zhì zūn。
奔星忽经于御榻,明月初上堆金盆。bēn xīng hū jīng yú yù tà,míng yuè chū shàng duī jīn pén。
倾城呼噪声动地,可怜今夜鳌山戏。qīng chéng hū zào shēng dòng dì,kě lián jīn yè áo shān xì。
窈冥幻巧百怪聚,金蛾翠管堪垂泪。yǎo míng huàn qiǎo bǎi guài jù,jīn é cuì guǎn kān chuí lèi。
借问幸臣谁,云是李师师。jiè wèn xìng chén shuí,yún shì lǐ shī shī。
外有蔡京与蔡攸,夹楼锦幄罗公侯,丞相之幄当前头。wài yǒu cài jīng yǔ cài yōu,jiā lóu jǐn wò luó gōng hóu,chéng xiāng zhī wò dāng qián tóu。
奚儿腰带控紫骝,如花少女擎彩毬。xī ér yāo dài kòng zǐ liú,rú huā shǎo nǚ qíng cǎi qiú。
但闻楼上唤楼下,黄帕笼盘赐玉羞。dàn wén lóu shàng huàn lóu xià,huáng pà lóng pán cì yù xiū。
月高鸣鞭至尊起,幄中环佩如流水。yuè gāo míng biān zhì zūn qǐ,wò zhōng huán pèi rú liú shuǐ。
争道齐驱辇路窄,寺桥窈窕尘埃白。zhēng dào qí qū niǎn lù zhǎi,sì qiáo yǎo tiǎo chén āi bái。
火树龙灯又一时,千光万焰天为赤。huǒ shù lóng dēng yòu yī shí,qiān guāng wàn yàn tiān wèi chì。
常言宴安成祸基,从来乐极还生悲。cháng yán yàn ān chéng huò jī,cóng lái lè jí hái shēng bēi。
君看二帝蒙尘日,数月东京荒蒺藜。jūn kàn èr dì méng chén rì,shù yuè dōng jīng huāng jí lí。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

喜雪

李梦阳

老健裘能著,寒吟雪故行。lǎo jiàn qiú néng zhù,hán yín xuě gù xíng。
袖承花数出,履蹴霰求声。xiù chéng huā shù chū,lǚ cù xiàn qiú shēng。
飘即诸山压,填应四海平。piāo jí zhū shān yā,tián yīng sì hǎi píng。
久知三白贵,吾巳十年耕。jiǔ zhī sān bái guì,wú sì shí nián gēng。

嘲雪

李梦阳

怪尔梁园树,先春忽自花。guài ěr liáng yuán shù,xiān chūn hū zì huā。
态多低复起,形弱直还斜。tài duō dī fù qǐ,xíng ruò zhí hái xié。
只解光迷鹤,无能色变鸦。zhǐ jiě guāng mí hè,wú néng sè biàn yā。
玉楼银阙里,汝敢斗瑶华。yù lóu yín quē lǐ,rǔ gǎn dòu yáo huá。

雪晴

李梦阳

馀雪且休骋,高空微欲曛。yú xuě qiě xiū chěng,gāo kōng wēi yù xūn。
盈盈看玉树,澹澹入黄云。yíng yíng kàn yù shù,dàn dàn rù huáng yún。
奋激雕连起,啁啾雀自群。fèn jī diāo lián qǐ,zhāo jiū què zì qún。
严风暮益发,天隙认星文。yán fēng mù yì fā,tiān xì rèn xīng wén。

暑夜

李梦阳

微月通帘阁,疏星下槛塘。wēi yuè tōng lián gé,shū xīng xià kǎn táng。
树阴交进湿,水气暗生凉。shù yīn jiāo jìn shī,shuǐ qì àn shēng liáng。
岁月一阴长,乾坤双鬓苍。suì yuè yī yīn zhǎng,qián kūn shuāng bìn cāng。
北窗聊复尔,敢谓上羲皇。běi chuāng liáo fù ěr,gǎn wèi shàng xī huáng。

李梦阳

铃阁晚犹急,月窗宵渐辉。líng gé wǎn yóu jí,yuè chuāng xiāo jiàn huī。
稍驱云雾散,翻重雪霜威。shāo qū yún wù sàn,fān zhòng xuě shuāng wēi。
起坐炉须拥,晨看木尽稀。qǐ zuò lú xū yōng,chén kàn mù jǐn xī。
徘徊问气势,死逼汉宫闱。pái huái wèn qì shì,sǐ bī hàn gōng wéi。

春夜雪

李梦阳

独客初春夜,孤城急雪时。dú kè chū chūn yè,gū chéng jí xuě shí。
战风才白地,欺月巳平池。zhàn fēng cái bái dì,qī yuè sì píng chí。
数听鸿飞乱,虚愁花发迟。shù tīng hóng fēi luàn,xū chóu huā fā chí。
世无戴安道,谁见剡舟移。shì wú dài ān dào,shuí jiàn shàn zhōu yí。

馀雪

李梦阳

饥鸢侧目过,馀雪且纷纷。jī yuān cè mù guò,yú xuě qiě fēn fēn。
风起惟催雾,天空故纵云。fēng qǐ wéi cuī wù,tiān kōng gù zòng yún。
回声捎竹细,叠片压枝分。huí shēng shāo zhú xì,dié piàn yā zhī fēn。
忧国非吾事,占年亦自欣。yōu guó fēi wú shì,zhàn nián yì zì xīn。

春雪时帝在宣府

李梦阳

鸦鸣晓雨至,零乱忽成花。yā míng xiǎo yǔ zhì,líng luàn hū chéng huā。
著地融难白,随风弱易斜。zhù dì róng nán bái,suí fēng ruò yì xié。
色应疑燕雀,寒恐滞龙蛇。sè yīng yí yàn què,hán kǒng zhì lóng shé。
塞路今休拥,春风返翠华。sāi lù jīn xiū yōng,chūn fēng fǎn cuì huá。

立春日雪

李梦阳

独有梁园雪,风花赋里寒。dú yǒu liáng yuán xuě,fēng huā fù lǐ hán。
婆娑遇春日,醉起倚楼看。pó suō yù chūn rì,zuì qǐ yǐ lóu kàn。
鸟动纷离树,人来故上阑。niǎo dòng fēn lí shù,rén lái gù shàng lán。
相逢亟农事,谁暇问袁安。xiāng féng jí nóng shì,shuí xiá wèn yuán ān。

鹦鹉

李梦阳

鹦鹉吾乡物,何时来此方。yīng wǔ wú xiāng wù,hé shí lái cǐ fāng。
绿衣经雪短,红嘴历年长。lǜ yī jīng xuě duǎn,hóng zuǐ lì nián zhǎng。
学语疑矜媚,垂头知自伤。xué yǔ yí jīn mèi,chuí tóu zhī zì shāng。
他年吾倘遂,归尔陇山阳。tā nián wú tǎng suì,guī ěr lǒng shān yáng。

咏部鹤

李梦阳

寄迹含香舍,淹情嘉树林。jì jì hán xiāng shě,yān qíng jiā shù lín。
长鸣如有诉,狎俗到如今。zhǎng míng rú yǒu sù,xiá sú dào rú jīn。
不染风尘色,常存霄汉心。bù rǎn fēng chén sè,cháng cún xiāo hàn xīn。
会应王子晋,接尔向嵩岑。huì yīng wáng zi jìn,jiē ěr xiàng sōng cén。

咏莺

李梦阳

袅袅花絮乱,交交黄鸟归。niǎo niǎo huā xù luàn,jiāo jiāo huáng niǎo guī。
殷勤度碧叶,回转惜金衣。yīn qín dù bì yè,huí zhuǎn xī jīn yī。
不向艳阳语,似伤俦侣稀。bù xiàng yàn yáng yǔ,shì shāng chóu lǚ xī。
王孙多弹射,莫羡上林飞。wáng sūn duō dàn shè,mò xiàn shàng lín fēi。

咏白兔

李梦阳

趯趯来何处,爰爰上玉堂。tì tì lái hé chù,yuán yuán shàng yù táng。
不因丹灶跃,那睹雪毛香。bù yīn dān zào yuè,nà dǔ xuě máo xiāng。
昼日行疑月,炎天卧有霜。zhòu rì xíng yí yuè,yán tiān wò yǒu shuāng。
异时归捣药,莫碍广寒光。yì shí guī dǎo yào,mò ài guǎng hán guāng。

李梦阳

旅馆经花夕,哀鸿时一闻。lǚ guǎn jīng huā xī,āi hóng shí yī wén。
孤鸣元趁侣,乱语欲惊群。gū míng yuán chèn lǚ,luàn yǔ yù jīng qún。
渐起随边角,遥传隔塞云。jiàn qǐ suí biān jiǎo,yáo chuán gé sāi yún。
更深何处落,斜月转纷纷。gèng shēn hé chù luò,xié yuè zhuǎn fēn fēn。

冲雁

李梦阳

可怪鄱湖雁,昏飞独自群。kě guài pó hú yàn,hūn fēi dú zì qún。
乍翻还近舸,忽起尽随云。zhà fān hái jìn gě,hū qǐ jǐn suí yún。
浦阔看宜小,山长去不分。pǔ kuò kàn yí xiǎo,shān zhǎng qù bù fēn。
只疑南下尽,犹阻北书闻。zhǐ yí nán xià jǐn,yóu zǔ běi shū wén。