古诗词

观序上人所藏陶成画菊石歌

李梦阳

陶生画菊石,老草有笔力。táo shēng huà jú shí,lǎo cǎo yǒu bǐ lì。
此石与此菊,今为序公得。cǐ shí yǔ cǐ jú,jīn wèi xù gōng dé。
两株徙倚石根前,古石苔藓屈连钱。liǎng zhū xǐ yǐ shí gēn qián,gǔ shí tái xiǎn qū lián qián。
复有馀株散在地,平坡杂草青烟绵,回株点缀花翩翩。fù yǒu yú zhū sàn zài dì,píng pō zá cǎo qīng yān mián,huí zhū diǎn zhuì huā piān piān。
含姿弄态不一足,背向纤秾皆可目。hán zī nòng tài bù yī zú,bèi xiàng xiān nóng jiē kě mù。
突如大家贵介女,珠翠虽摇气庄肃。tū rú dà jiā guì jiè nǚ,zhū cuì suī yáo qì zhuāng sù。
近时名手计汝和,此生笔力方之过。jìn shí míng shǒu jì rǔ hé,cǐ shēng bǐ lì fāng zhī guò。
江东徐霖学画石,效颦差胜王与何。jiāng dōng xú lín xué huà shí,xiào pín chà shèng wáng yǔ hé。
亦知神品多冥契,下笔巉岩拓高势。yì zhī shén pǐn duō míng qì,xià bǐ chán yán tuò gāo shì。
石磊磊兮菊漫漫,清霜古路花斑斑,远意颇类东林山。shí lěi lěi xī jú màn màn,qīng shuāng gǔ lù huā bān bān,yuǎn yì pǒ lèi dōng lín shān。
东林昔筑莲花台,彭泽攒眉不肯来,归家对菊独衔杯。dōng lín xī zhù lián huā tái,péng zé zǎn méi bù kěn lái,guī jiā duì jú dú xián bēi。
序公丛林号白足,不重莲花番重菊。xù gōng cóng lín hào bái zú,bù zhòng lián huā fān zhòng jú。
终然画饼不充腹,何如种向西山麓。zhōng rán huà bǐng bù chōng fù,hé rú zhǒng xiàng xī shān lù。
秋林寒芳采服食,煮石炼药亦为得。qiū lín hán fāng cǎi fú shí,zhǔ shí liàn yào yì wèi dé。
爱鹰爱马古有之,不独序公何太息。ài yīng ài mǎ gǔ yǒu zhī,bù dú xù gōng hé tài xī。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

忆昔六首

李梦阳

巳巳蒙尘数郭登,驰驱国难有杨弘。sì sì méng chén shù guō dēng,chí qū guó nán yǒu yáng hóng。
如今岂乏熊罴辈,比较元非击搏能。rú jīn qǐ fá xióng pí bèi,bǐ jiào yuán fēi jī bó néng。

忆昔六首

李梦阳

北望黄云想翠华,千官徒跣哭清笳。běi wàng huáng yún xiǎng cuì huá,qiān guān tú xiǎn kū qīng jiā。
安危社稷惟司马,天下车书又一家。ān wēi shè jì wéi sī mǎ,tiān xià chē shū yòu yī jiā。

忆昔六首

李梦阳

石亨善战真无比,跋扈飞扬却累身。shí hēng shàn zhàn zhēn wú bǐ,bá hù fēi yáng què lèi shēn。
佩剑岂宜恩死士,拖金终要作诚臣。pèi jiàn qǐ yí ēn sǐ shì,tuō jīn zhōng yào zuò chéng chén。

忆昔六首

李梦阳

王宏犯阙虽愚戆,舍命临危亦丈夫。wáng hóng fàn quē suī yú gàng,shě mìng lín wēi yì zhàng fū。
犹胜须眉为妇女,更怜冠剑学儿徒。yóu shèng xū méi wèi fù nǚ,gèng lián guān jiàn xué ér tú。

忆昔六首

李梦阳

吉祥宠幸反称兵,一夜达官尘满城。jí xiáng chǒng xìng fǎn chēng bīng,yī yè dá guān chén mǎn chéng。
悖逆天诛终不赦,此曹王法更须明。bèi nì tiān zhū zhōng bù shè,cǐ cáo wáng fǎ gèng xū míng。

忆昔六首

李梦阳

半夜飞章入凤楼,寇公流血李公忧。bàn yè fēi zhāng rù fèng lóu,kòu gōng liú xuè lǐ gōng yōu。
尔曹作逆同蒿草,臣节江河万古流。ěr cáo zuò nì tóng hāo cǎo,chén jié jiāng hé wàn gǔ liú。

京师春日漫兴五首

李梦阳

十日不出花尽开,城南城北锦成堆。shí rì bù chū huā jǐn kāi,chéng nán chéng běi jǐn chéng duī。
即教闭户从花尽,莫遣看花不醉回。jí jiào bì hù cóng huā jǐn,mò qiǎn kàn huā bù zuì huí。

京师春日漫兴五首

李梦阳

杏花盈盈大逞姿,桃花灼灼亦不迟。xìng huā yíng yíng dà chěng zī,táo huā zhuó zhuó yì bù chí。
纵饶种露栽云地,可柰风狂雨骤时。zòng ráo zhǒng lù zāi yún dì,kě nài fēng kuáng yǔ zhòu shí。

京师春日漫兴五首

李梦阳

东门百花红照天,独树梨花更可怜。dōng mén bǎi huā hóng zhào tiān,dú shù lí huā gèng kě lián。
但看弦管朝朝急,不道春风不费钱。dàn kàn xián guǎn cháo cháo jí,bù dào chūn fēng bù fèi qián。

京师春日漫兴五首

李梦阳

今番花开委难当,眼见稀疏叶欲长。jīn fān huā kāi wěi nán dāng,yǎn jiàn xī shū yè yù zhǎng。
春光几朝不一醉,为问汝曹因底忙。chūn guāng jǐ cháo bù yī zuì,wèi wèn rǔ cáo yīn dǐ máng。

京师春日漫兴五首

李梦阳

西湖湖上杨柳枝,临流袅娜风更吹。xī hú hú shàng yáng liǔ zhī,lín liú niǎo nà fēng gèng chuī。
切防白云漫天舞,莫放黄金拂地垂。qiè fáng bái yún màn tiān wǔ,mò fàng huáng jīn fú dì chuí。

牡丹五首

李梦阳

乱絮繁华春更烟,一枝袅袅独风前。luàn xù fán huá chūn gèng yān,yī zhī niǎo niǎo dú fēng qián。
玉园忽漫无颜色,徐步看君却自怜。yù yuán hū màn wú yán sè,xú bù kàn jūn què zì lián。

牡丹五首

李梦阳

若使姚黄无魏紫,孰容倾国复倾城。ruò shǐ yáo huáng wú wèi zǐ,shú róng qīng guó fù qīng chéng。
接枝一任今人笑,不坠花王万古名。jiē zhī yī rèn jīn rén xiào,bù zhuì huā wáng wàn gǔ míng。

牡丹五首

李梦阳

莫道清平调独狂,牡丹元不与昭阳。mò dào qīng píng diào dú kuáng,mǔ dān yuán bù yǔ zhāo yáng。
后来亦是先花叶,谁醉君王玉笛傍。hòu lái yì shì xiān huā yè,shuí zuì jūn wáng yù dí bàng。

牡丹五首

李梦阳

秦地洛阳俱寂寞,圃开周国复天香。qín dì luò yáng jù jì mò,pǔ kāi zhōu guó fù tiān xiāng。
童时及见流传谱,万意千心足断肠。tóng shí jí jiàn liú chuán pǔ,wàn yì qiān xīn zú duàn cháng。