古诗词

荡子从军行

李梦阳

胡兵十万起妖氛,汉骑三千扫阵云。hú bīng shí wàn qǐ yāo fēn,hàn qí sān qiān sǎo zhèn yún。
隐隐地中鸣战鼓,迢迢天上出将军。yǐn yǐn dì zhōng míng zhàn gǔ,tiáo tiáo tiān shàng chū jiāng jūn。
边沙远离风尘气,塞草常萎霜露文。biān shā yuǎn lí fēng chén qì,sāi cǎo cháng wēi shuāng lù wén。
荡子辛苦十年行,回首关山万里情。dàng zi xīn kǔ shí nián xíng,huí shǒu guān shān wàn lǐ qíng。
才闻突陷贤王阵,又遣分围右校营。cái wén tū xiàn xián wáng zhèn,yòu qiǎn fēn wéi yòu xiào yíng。
纷纷铁骑朝常警,寂寂铜焦夜不鸣。fēn fēn tiě qí cháo cháng jǐng,jì jì tóng jiāo yè bù míng。
沧波积冻连蒲海,雨雪疑寒遍柳城。cāng bō jī dòng lián pú hǎi,yǔ xuě yí hán biàn liǔ chéng。
地分玄徼指青波,关塞寒云本自多。dì fēn xuán jiǎo zhǐ qīng bō,guān sāi hán yún běn zì duō。
严风凛凛将军树,苦雾苍苍太史河。yán fēng lǐn lǐn jiāng jūn shù,kǔ wù cāng cāng tài shǐ hé。
扬麾拔剑先挑战,征旆凌沙犯霜霰。yáng huī bá jiàn xiān tiāo zhàn,zhēng pèi líng shā fàn shuāng xiàn。
楼船一举争沸腾,烽火四连相隐见。lóu chuán yī jǔ zhēng fèi téng,fēng huǒ sì lián xiāng yǐn jiàn。
戈文耿耿悬落星,马足骎骎拥飞电。gē wén gěng gěng xuán luò xīng,mǎ zú qīn qīn yōng fēi diàn。
终当取骏效先鸣,岂暇论功称后殿。zhōng dāng qǔ jùn xiào xiān míng,qǐ xiá lùn gōng chēng hòu diàn。
征夫行乐践榆溪,倡妇衔怨坐空闺。zhēng fū xíng lè jiàn yú xī,chàng fù xián yuàn zuò kōng guī。
蘼芜旧曲终难赠,芍药新诗岂易题。mí wú jiù qū zhōng nán zèng,sháo yào xīn shī qǐ yì tí。
池前怯对鸳鸯伴,庭际羞看桃李蹊。chí qián qiè duì yuān yāng bàn,tíng jì xiū kàn táo lǐ qī。
荡子别来年月久,贱妾空闺更难守。dàng zi bié lái nián yuè jiǔ,jiàn qiè kōng guī gèng nán shǒu。
凤凰楼上罢吹箫,鹦鹉杯中临劝酒。fèng huáng lóu shàng bà chuī xiāo,yīng wǔ bēi zhōng lín quàn jiǔ。
同道书来一雁飞,此时缄怨下鸣机。tóng dào shū lái yī yàn fēi,cǐ shí jiān yuàn xià míng jī。
巳剪鸳禽帖夜被,更薰兰麝染香衣。sì jiǎn yuān qín tiē yè bèi,gèng xūn lán shè rǎn xiāng yī。
屏风宛转莲花怅,窗月玲珑翡翠帏。píng fēng wǎn zhuǎn lián huā chàng,chuāng yuè líng lóng fěi cuì wéi。
个日新妆如复罢,只应含笑待郎归。gè rì xīn zhuāng rú fù bà,zhǐ yīng hán xiào dài láng guī。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

东园遣兴再赋十绝句

李梦阳

朝出看花车暮回,辕西东望复徘徊。cháo chū kàn huā chē mù huí,yuán xī dōng wàng fù pái huái。
黄昏蜂蝶休虚闹,明日深枝花更开。huáng hūn fēng dié xiū xū nào,míng rì shēn zhī huā gèng kāi。

东园遣兴再赋十绝句

李梦阳

万蕊千葩枉自奇,海棠临牖独专姿。wàn ruǐ qiān pā wǎng zì qí,hǎi táng lín yǒu dú zhuān zī。
今人尽仗繁枝叶,国色纷纷却未知。jīn rén jǐn zhàng fán zhī yè,guó sè fēn fēn què wèi zhī。

东园遣兴再赋十绝句

李梦阳

百花丛里一茅堂,独坐时传百和香。bǎi huā cóng lǐ yī máo táng,dú zuò shí chuán bǎi hé xiāng。
隔帘谁放游蜂入,扑酒冲琴特恁狂。gé lián shuí fàng yóu fēng rù,pū jiǔ chōng qín tè nèn kuáng。

东园遣兴再赋十绝句

李梦阳

分行种树非无意,薙秽薅烦亦用情。fēn xíng zhǒng shù fēi wú yì,tì huì hāo fán yì yòng qíng。
何事草蒿欺便得,芊芊满地不知名。hé shì cǎo hāo qī biàn dé,qiān qiān mǎn dì bù zhī míng。

东园遣兴再赋十绝句

李梦阳

旧种丁香间石榴,花时榴叶未曾抽。jiù zhǒng dīng xiāng jiān shí liú,huā shí liú yè wèi céng chōu。
试看赤艳倾阳日,乱萼繁英何处求。shì kàn chì yàn qīng yáng rì,luàn è fán yīng hé chù qiú。

东园遣兴再赋十绝句

李梦阳

护径扃园意自知,百年今日是花期。hù jìng jiōng yuán yì zì zhī,bǎi nián jīn rì shì huā qī。
昨属客过贪劝酒,僮人背折两三枝。zuó shǔ kè guò tān quàn jiǔ,tóng rén bèi zhé liǎng sān zhī。

东园遣兴再赋十绝句

李梦阳

呼童刈草栽吾菊,夹径分行补种葵。hū tóng yì cǎo zāi wú jú,jiā jìng fēn xíng bǔ zhǒng kuí。
怕认野人为鲁相,旋刚修竹起东篱。pà rèn yě rén wèi lǔ xiāng,xuán gāng xiū zhú qǐ dōng lí。

东园遣兴再赋十绝句

李梦阳

人生无求心自宽,酒香花明身幸安。rén shēng wú qiú xīn zì kuān,jiǔ xiāng huā míng shēn xìng ān。
忘忧岂帝凭萱草,蠲铌何劳问合欢。wàng yōu qǐ dì píng xuān cǎo,juān ní hé láo wèn hé huān。

东园遣兴再赋十绝句

李梦阳

吾园亦在东门外,昨日清明手种瓜。wú yuán yì zài dōng mén wài,zuó rì qīng míng shǒu zhǒng guā。
不信邵平能五色,吾园兼有武陵花。bù xìn shào píng néng wǔ sè,wú yuán jiān yǒu wǔ líng huā。

客有欲除我东园草者诗以止之

李梦阳

绿匝红稀可柰春,友车朋马故应频。lǜ zā hóng xī kě nài chūn,yǒu chē péng mǎ gù yīng pín。
行边莫便锄闲草,但入林园仗主人。xíng biān mò biàn chú xián cǎo,dàn rù lín yuán zhàng zhǔ rén。

痔不可车旬日乃造于东园春葩向残夏英欲起慨焉动于老怀再赋绝句十首

李梦阳

鲍归昨夸百结胜,惜我病阻孤春妍。bào guī zuó kuā bǎi jié shèng,xī wǒ bìng zǔ gū chūn yán。
岂谓今开两荆树,分枝的的照红烟。qǐ wèi jīn kāi liǎng jīng shù,fēn zhī de de zhào hóng yān。

痔不可车旬日乃造于东园春葩向残夏英欲起慨焉动于老怀再赋绝句十首

李梦阳

桃杏叶尖荷叶圆,杨花乱扑如白绵。táo xìng yè jiān hé yè yuán,yáng huā luàn pū rú bái mián。
若言春事浑无曲,榆荚缘何亦贯钱。ruò yán chūn shì hún wú qū,yú jiá yuán hé yì guàn qián。

痔不可车旬日乃造于东园春葩向残夏英欲起慨焉动于老怀再赋绝句十首

李梦阳

昨当春色散年芳,竞媚争妍各擅场。zuó dāng chūn sè sàn nián fāng,jìng mèi zhēng yán gè shàn chǎng。
一出牡丹诸便歇,固知渠是百花王。yī chū mǔ dān zhū biàn xiē,gù zhī qú shì bǎi huā wáng。

痔不可车旬日乃造于东园春葩向残夏英欲起慨焉动于老怀再赋绝句十首

李梦阳

槛西新笋不太甚,一夜迸阶横我檐。kǎn xī xīn sǔn bù tài shén,yī yè bèng jiē héng wǒ yán。
汝虽天生刚直物,岂容出地头头尖。rǔ suī tiān shēng gāng zhí wù,qǐ róng chū dì tóu tóu jiān。

痔不可车旬日乃造于东园春葩向残夏英欲起慨焉动于老怀再赋绝句十首

李梦阳

吾园种种无樛木,两葛萦纡底自芳。wú yuán zhǒng zhǒng wú jiū mù,liǎng gé yíng yū dǐ zì fāng。
客到更无愁醉酒,醉时但卧此花傍。kè dào gèng wú chóu zuì jiǔ,zuì shí dàn wò cǐ huā bàng。