古诗词

松泉子歌

李梦阳

颠崖嵚岑撑一松,铁干屈曲如老龙。diān yá qīn cén chēng yī sōng,tiě gàn qū qū rú lǎo lóng。
精灵岁久发光彩,寒蕤古翠芙蓉峰。jīng líng suì jiǔ fā guāng cǎi,hán ruí gǔ cuì fú róng fēng。
石泉清冷日漱洗,汨滵瑟飒松风里。shí quán qīng lěng rì shù xǐ,mì mì sè sà sōng fēng lǐ。
山人何年住其侧,手斸茯苓煮泉水。shān rén hé nián zhù qí cè,shǒu zhǔ fú líng zhǔ quán shuǐ。
近来潇洒落风尘,卖药救世能通神。jìn lái xiāo sǎ luò fēng chén,mài yào jiù shì néng tōng shén。
我劝山人且勿归,金鎞玉匕行阳春。wǒ quàn shān rén qiě wù guī,jīn bī yù bǐ xíng yáng chūn。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。