古诗词

梁园歌

李梦阳

朝发金台门,夕度博浪关。cháo fā jīn tái mén,xī dù bó làng guān。
黄河如丝天上来,千里不见淮南山。huáng hé rú sī tiān shàng lái,qiān lǐ bù jiàn huái nán shān。
淮南柱树弄婆娑,挂席欲进阻洪波,我今亦作梁园歌。huái nán zhù shù nòng pó suō,guà xí yù jìn zǔ hóng bō,wǒ jīn yì zuò liáng yuán gē。
梁园昔有信陵君,名与岱华争嵯峨。liáng yuán xī yǒu xìn líng jūn,míng yǔ dài huá zhēng cuó é。
三千珠履不动色,屠门执辔来相过。sān qiān zhū lǚ bù dòng sè,tú mén zhí pèi lái xiāng guò。
功成不显涕滂沱,青蝇白璧一何多。gōng chéng bù xiǎn tì pāng tuó,qīng yíng bái bì yī hé duō。
我为梁园客,不登梁王台。wǒ wèi liáng yuán kè,bù dēng liáng wáng tái。
锦帆扬州门,一土何时回。jǐn fān yáng zhōu mén,yī tǔ hé shí huí。
荒烟白草古城没,登台望之令心哀。huāng yān bái cǎo gǔ chéng méi,dēng tái wàng zhī lìng xīn āi。
令心哀,歌且谣。lìng xīn āi,gē qiě yáo。
迷涂富贵苦不足,宁思白骨生蓬蒿。mí tú fù guì kǔ bù zú,níng sī bái gǔ shēng péng hāo。
人生三十无少年,积金累玉空煎熬。rén shēng sān shí wú shǎo nián,jī jīn lèi yù kōng jiān áo。
独立天地间,长啸视今古,城隅落落一堆土。dú lì tiān dì jiān,zhǎng xiào shì jīn gǔ,chéng yú luò luò yī duī tǔ。
千年谁继白与甫,揽泪浮云洒烟莽。qiān nián shuí jì bái yǔ fǔ,lǎn lèi fú yún sǎ yān mǎng。
洒烟莽,风吹卷波涛,沉吟投箸不暇食,蹴天浊浪何滔滔。sǎ yān mǎng,fēng chuī juǎn bō tāo,chén yín tóu zhù bù xiá shí,cù tiān zhuó làng hé tāo tāo。
君不见昔人然诺一相许,黄金斗印如秋毫。jūn bù jiàn xī rén rán nuò yī xiāng xǔ,huáng jīn dòu yìn rú qiū háo。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。