古诗词

程生游华山归也夸我以观动我以灵篇爰赠此章抒我夙愫

李梦阳

君行值杪秋,飘飘登云巅。jūn xíng zhí miǎo qiū,piāo piāo dēng yún diān。
笑弄石莲花,俯漱玉女泉。xiào nòng shí lián huā,fǔ shù yù nǚ quán。
秦时采松女,有无嬉紫烟。qín shí cǎi sōng nǚ,yǒu wú xī zǐ yān。
双骑两茅龙,曾逢呼子先。shuāng qí liǎng máo lóng,céng féng hū zi xiān。
夜栖何峰室,遇师叩何诠。yè qī hé fēng shì,yù shī kòu hé quán。
一虎啸海月,万壑惊风旋。yī hǔ xiào hǎi yuè,wàn hè jīng fēng xuán。
飒然毛骨换,错落神光圆。sà rán máo gǔ huàn,cuò luò shén guāng yuán。
晨兴扳长萝,朗咏青霞篇。chén xīng bān zhǎng luó,lǎng yǒng qīng xiá piān。
黄河衣带去,蓬莱瞪目前。huáng hé yī dài qù,péng lái dèng mù qián。
赤日跳扶桑,仙掌发红鲜。chì rì tiào fú sāng,xiān zhǎng fā hóng xiān。
伊予歉兹游,桂心三十年。yī yǔ qiàn zī yóu,guì xīn sān shí nián。
梦想落雁顶,携诗问青天。mèng xiǎng luò yàn dǐng,xié shī wèn qīng tiān。
林麓限层云,奋飞怅无缘。lín lù xiàn céng yún,fèn fēi chàng wú yuán。
安能振衣去,共尔追群仙。ān néng zhèn yī qù,gòng ěr zhuī qún xiān。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。