古诗词

秋胡行

李梦阳

鸾鸟不可为鸱,尔胡不思颜渊。luán niǎo bù kě wèi chī,ěr hú bù sī yán yuān。
辍历尼父见疑我,今乃何敢望圣贤。chuò lì ní fù jiàn yí wǒ,jīn nǎi hé gǎn wàng shèng xián。
人心中,愤闷徒苦悲,智见万里水,清终见底。rén xīn zhōng,fèn mèn tú kǔ bēi,zhì jiàn wàn lǐ shuǐ,qīng zhōng jiàn dǐ。
高高山上台,彼居者何谁。gāo gāo shān shàng tái,bǐ jū zhě hé shuí。
厥状蜿蜒,伺人意欲牵缠。jué zhuàng wān yán,cì rén yì yù qiān chán。
汝虽见其形,不见汝情,乃胡营营相煎。rǔ suī jiàn qí xíng,bù jiàn rǔ qíng,nǎi hú yíng yíng xiāng jiān。
岂不闻我命在天。qǐ bù wén wǒ mìng zài tiān。
直道古难容,树乔风集颠。zhí dào gǔ nán róng,shù qiáo fēng jí diān。
周公有何疵愆,乃为四国流言。zhōu gōng yǒu hé cī qiān,nǎi wèi sì guó liú yán。
伯奇掇蜂,不为父怜。bó qí duō fēng,bù wèi fù lián。
迹有涉疑,惟贤知贤。jì yǒu shè yí,wéi xián zhī xián。
洁色为妒媒,危言良见灾。jié sè wèi dù méi,wēi yán liáng jiàn zāi。
谗说久自明,非时麟圣哀。chán shuō jiǔ zì míng,fēi shí lín shèng āi。
孤松摧为之薪,水东西流,钦犹鬼神。gū sōng cuī wèi zhī xīn,shuǐ dōng xī liú,qīn yóu guǐ shén。
李梦阳

李梦阳

李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。 李梦阳的作品>>

猜您喜欢

秋望

李梦阳

黄河水绕汉宫墙,河上秋风雁几行。huáng hé shuǐ rào hàn gōng qiáng,hé shàng qiū fēng yàn jǐ xíng。
客子过壕追野马,将军弢箭射天狼。kè zi guò háo zhuī yě mǎ,jiāng jūn tāo jiàn shè tiān láng。
黄尘古渡迷飞挽,白月横空冷战场。huáng chén gǔ dù mí fēi wǎn,bái yuè héng kōng lěng zhàn chǎng。
闻道朔方多勇略,只今谁是郭汾阳?wén dào shuò fāng duō yǒng lüè,zhǐ jīn shuí shì guō fén yáng?

夏城坐雨

李梦阳

河外孤城枕草莱,绝边风雨送愁来。hé wài gū chéng zhěn cǎo lái,jué biān fēng yǔ sòng chóu lái。
一秋穿堑兵多死,十月烧荒将未回。yī qiū chuān qiàn bīng duō sǐ,shí yuè shāo huāng jiāng wèi huí。
往事空馀元昊骨,壮心思上李陵台。wǎng shì kōng yú yuán hào gǔ,zhuàng xīn sī shàng lǐ líng tái。
朝庭遣使吾何补,白面渐非济世才。cháo tíng qiǎn shǐ wú hé bǔ,bái miàn jiàn fēi jì shì cái。