古诗词

七夕珠江泛舟同豫章黎左严陈元者同里黄逢永黄季恒黎美周席上有赠

陈子升

珠江指银汉,相见复相亲。zhū jiāng zhǐ yín hàn,xiāng jiàn fù xiāng qīn。
往岁悲秋客,都为乞巧人。wǎng suì bēi qiū kè,dōu wèi qǐ qiǎo rén。
南流豫章水,或有雒川神。nán liú yù zhāng shuǐ,huò yǒu luò chuān shén。
深夜星前酌,依依溪上蘋。shēn yè xīng qián zhuó,yī yī xī shàng píng。

陈子升

明末清初广东南海人,字乔生。陈子壮弟。明诸生。南明永历时任兵科右给事中,广东陷落后,流亡山泽间。工诗善琴。有《中洲草堂遗集》。 陈子升的作品>>

猜您喜欢

陈子升

清凉消却几家烟,亦向飞流岳顶悬。qīng liáng xiāo què jǐ jiā yān,yì xiàng fēi liú yuè dǐng xuán。
导得江河原伏地,贮来涓滴尽通天。dǎo dé jiāng hé yuán fú dì,zhù lái juān dī jǐn tōng tiān。
藻垂四面簪瓶满,月下中心叠镜圆。zǎo chuí sì miàn zān píng mǎn,yuè xià zhōng xīn dié jìng yuán。
且就桐阴默然坐,已胜云液注丹田。qiě jiù tóng yīn mò rán zuò,yǐ shèng yún yè zhù dān tián。

陈子升

休烧华烛列铜盘,小竹檠新剔起看。xiū shāo huá zhú liè tóng pán,xiǎo zhú qíng xīn tī qǐ kàn。
偶结红花如自笑,但留青燄益人寒。ǒu jié hóng huā rú zì xiào,dàn liú qīng yàn yì rén hán。
油边鼠迹时三过,卷里萤尸近半干。yóu biān shǔ jì shí sān guò,juǎn lǐ yíng shī jìn bàn gàn。
愿托光明通般若,夜深惟见戒僧坛。yuàn tuō guāng míng tōng bān ruò,yè shēn wéi jiàn jiè sēng tán。

陈子升

藕心榆荚不知秋,初把铜山一一搜。ǒu xīn yú jiá bù zhī qiū,chū bǎ tóng shān yī yī sōu。
共出红炉添火热,散行尘世学泉流。gòng chū hóng lú tiān huǒ rè,sàn xíng chén shì xué quán liú。
金边界得天应裂,宝字排成鬼亦愁。jīn biān jiè dé tiān yīng liè,bǎo zì pái chéng guǐ yì chóu。
莫讶远方金铸面,贵人偏肯破颜求。mò yà yuǎn fāng jīn zhù miàn,guì rén piān kěn pò yán qiú。

陈子升

填满虚空君不见,见飞檐隙日光中。tián mǎn xū kōng jūn bù jiàn,jiàn fēi yán xì rì guāng zhōng。
为心祇怪纷纷细,有色多呈漠漠红。wèi xīn qí guài fēn fēn xì,yǒu sè duō chéng mò mò hóng。
叶尽清秋山雾别,车流平野海波同。yè jǐn qīng qiū shān wù bié,chē liú píng yě hǎi bō tóng。
谁能洒落独离此,入定僧临竹院风。shuí néng sǎ luò dú lí cǐ,rù dìng sēng lín zhú yuàn fēng。

乞药

陈子升

曾经九死得馀生,不意人前唤老成。céng jīng jiǔ sǐ dé yú shēng,bù yì rén qián huàn lǎo chéng。
秋雨滴亲孤榻卧,古藤扶作两枝行。qiū yǔ dī qīn gū tà wò,gǔ téng fú zuò liǎng zhī xíng。
心酸实被阴阳患,口苦因吟草木名。xīn suān shí bèi yīn yáng huàn,kǒu kǔ yīn yín cǎo mù míng。
今日向君聊乞药,空斋炉臼十分清。jīn rì xiàng jūn liáo qǐ yào,kōng zhāi lú jiù shí fēn qīng。

典琴

陈子升

觅遍床头金已尽,殷勤却倩古桐材。mì biàn chuáng tóu jīn yǐ jǐn,yīn qín què qiàn gǔ tóng cái。
斫从西蜀知无价,弹得南薰不阜财。zhuó cóng xī shǔ zhī wú jià,dàn dé nán xūn bù fù cái。
曲牖一声饥雀下,前山半死冻梅开。qū yǒu yī shēng jī què xià,qián shān bàn sǐ dòng méi kāi。
锦囊在抱朱弦痹,烦为知音一往来。jǐn náng zài bào zhū xián bì,fán wèi zhī yīn yī wǎng lái。

寄母族诸表兄弟

陈子升

每怜栖息大洲时,看尽鱼苗喂小池。měi lián qī xī dà zhōu shí,kàn jǐn yú miáo wèi xiǎo chí。
暑气夜消眠听雨,凉飔朝在起吟诗。shǔ qì yè xiāo mián tīng yǔ,liáng sī cháo zài qǐ yín shī。
颓年不觉周花甲,秃鬓徒然戴竹皮。tuí nián bù jué zhōu huā jiǎ,tū bìn tú rán dài zhú pí。
惟向外家留一宅,几株残菊弄秋姿。wéi xiàng wài jiā liú yī zhái,jǐ zhū cán jú nòng qiū zī。

任公祀名宦祠

陈子升

异朝犹仰大夫贤,往昔曾闻父老传。yì cháo yóu yǎng dà fū xián,wǎng xī céng wén fù lǎo chuán。
风宪直能戡日本,外台偏肯挫中涓。fēng xiàn zhí néng kān rì běn,wài tái piān kěn cuò zhōng juān。
开藩预有三槐兆,带印兼为五穗仙。kāi fān yù yǒu sān huái zhào,dài yìn jiān wèi wǔ suì xiān。
今日孙曾修俎豆,海南新荐大鱼鲜。jīn rì sūn céng xiū zǔ dòu,hǎi nán xīn jiàn dà yú xiān。

山子禅师还宝峰经佛山为众说法作诗纪事

陈子升

龙象高高幸得攀,法筵开在水云闲。lóng xiàng gāo gāo xìng dé pān,fǎ yán kāi zài shuǐ yún xián。
好教大众为禅侣,方许兹乡号佛山。hǎo jiào dà zhòng wèi chán lǚ,fāng xǔ zī xiāng hào fú shān。
一马自天无不踏,五羊馀石亦非顽。yī mǎ zì tiān wú bù tà,wǔ yáng yú shí yì fēi wán。
谁能洗发摩尼色,供与吾师系衲还。shuí néng xǐ fā mó ní sè,gōng yǔ wú shī xì nà hái。

春日登粤王台

陈子升

飘零回望故园空,纵入芳菲似梦中。piāo líng huí wàng gù yuán kōng,zòng rù fāng fēi shì mèng zhōng。
草接尘沙青不得,云离烟火白无穷。cǎo jiē chén shā qīng bù dé,yún lí yān huǒ bái wú qióng。
岂因万马惊归燕,愁向千家数废宫。qǐ yīn wàn mǎ jīng guī yàn,chóu xiàng qiān jiā shù fèi gōng。
寂寂古台南武迹,肯容山褐振春风。jì jì gǔ tái nán wǔ jì,kěn róng shān hè zhèn chūn fēng。

偶成书壁

陈子升

拱手仙城谢故庐,挨身来卜佛山居。gǒng shǒu xiān chéng xiè gù lú,āi shēn lái bo fú shān jū。
开门或有新朋至,编户还将旧秩书。kāi mén huò yǒu xīn péng zhì,biān hù hái jiāng jiù zhì shū。
杂遝商船分水路,轰腾神火走雷车。zá tà shāng chuán fēn shuǐ lù,hōng téng shén huǒ zǒu léi chē。
傥然现出毗耶室,何似乌衣洒扫初。tǎng rán xiàn chū pí yé shì,hé shì wū yī sǎ sǎo chū。

送旷圆大师结夏罗浮次见赠韵

陈子升

此去无烦遇葛洪,欲移灵鹫峙南中。cǐ qù wú fán yù gé hóng,yù yí líng jiù zhì nán zhōng。
藏身自会神龙变,开口当令哑虎通。cáng shēn zì huì shén lóng biàn,kāi kǒu dāng lìng yǎ hǔ tōng。
泉喜独探过夏伏,衲留人补待秋风。quán xǐ dú tàn guò xià fú,nà liú rén bǔ dài qiū fēng。
飞云绝顶劳相寄,昏黑擎将晓日红。fēi yún jué dǐng láo xiāng jì,hūn hēi qíng jiāng xiǎo rì hóng。

喜天然和尚自庐山归雷峰

陈子升

四十年中泥望云,三年前谒又萍分。sì shí nián zhōng ní wàng yún,sān nián qián yè yòu píng fēn。
何期耶舍寺中语,还向雷峰钟后闻。hé qī yé shě sì zhōng yǔ,hái xiàng léi fēng zhōng hòu wén。
满地豺狼难塞路,一天龙象肯离群。mǎn dì chái láng nán sāi lù,yī tiān lóng xiàng kěn lí qún。
乡园幸附匡山侣,羞号青莲与右军。xiāng yuán xìng fù kuāng shān lǚ,xiū hào qīng lián yǔ yòu jūn。

效杜樊川体

陈子升

南金收尽九州馀,魍魉逢人鼎象虚。nán jīn shōu jǐn jiǔ zhōu yú,wǎng liǎng féng rén dǐng xiàng xū。
自有掘尸从楚望,可无翘足待商于。zì yǒu jué shī cóng chǔ wàng,kě wú qiào zú dài shāng yú。
羊头乍烂称开国,马角频生命副车。yáng tóu zhà làn chēng kāi guó,mǎ jiǎo pín shēng mìng fù chē。
未必苍苍非正色,绿沈红黦竟何如。wèi bì cāng cāng fēi zhèng sè,lǜ shěn hóng yuè jìng hé rú。

怀远

陈子升

秋风入户一萧骚,隔岁离群梦倍劳。qiū fēng rù hù yī xiāo sāo,gé suì lí qún mèng bèi láo。
江阁卧看枫叶尽,楚天吟过雁声高。jiāng gé wò kàn fēng yè jǐn,chǔ tiān yín guò yàn shēng gāo。
传闻已觉生欢畅,未见那能免郁陶。chuán wén yǐ jué shēng huān chàng,wèi jiàn nà néng miǎn yù táo。
料得飞飞鸿雁羽,尽将云汉覆蓬蒿。liào dé fēi fēi hóng yàn yǔ,jǐn jiāng yún hàn fù péng hāo。