古诗词

感秋四十首

陈子升

与子策龙媒,言登南武台。yǔ zi cè lóng méi,yán dēng nán wǔ tái。
长空一鸟疾,远水孤帆来。zhǎng kōng yī niǎo jí,yuǎn shuǐ gū fān lái。
自古兴怀地,应高作赋才。zì gǔ xīng huái dì,yīng gāo zuò fù cái。
北风吹且缓,目极秋云开。běi fēng chuī qiě huǎn,mù jí qiū yún kāi。

陈子升

明末清初广东南海人,字乔生。陈子壮弟。明诸生。南明永历时任兵科右给事中,广东陷落后,流亡山泽间。工诗善琴。有《中洲草堂遗集》。 陈子升的作品>>

猜您喜欢

同梁颙若归西山草堂留题二首

陈子升

通津深入小桥斜,城里青山即到家。tōng jīn shēn rù xiǎo qiáo xié,chéng lǐ qīng shān jí dào jiā。
善读父书藏旧草,闲携儿戏玩晴花。shàn dú fù shū cáng jiù cǎo,xián xié ér xì wán qíng huā。
水松雨后全生韵,石壁亭西不厌遮。shuǐ sōng yǔ hòu quán shēng yùn,shí bì tíng xī bù yàn zhē。
仲叔自知无累邑,劳君樽酒对桑麻。zhòng shū zì zhī wú lèi yì,láo jūn zūn jiǔ duì sāng má。

寄陈伯玑兼怀药地禅师

陈子升

灌婴城内想吾宗,远水将冰树近冬。guàn yīng chéng nèi xiǎng wú zōng,yuǎn shuǐ jiāng bīng shù jìn dōng。
庐岳瀑飘常过雪,豫章风起忽无榕。lú yuè pù piāo cháng guò xuě,yù zhāng fēng qǐ hū wú róng。
文期不朽身堪困,诗读平生面尽逢。wén qī bù xiǔ shēn kān kùn,shī dú píng shēng miàn jǐn féng。
待访青原老开士,约君联榻道心胸。dài fǎng qīng yuán lǎo kāi shì,yuē jūn lián tà dào xīn xiōng。

寄曹秋岳

陈子升

别来犹见兴飞扬,雅事曾归布政堂。bié lái yóu jiàn xīng fēi yáng,yǎ shì céng guī bù zhèng táng。
亲入水岩寻子砚,自开山篓拣生香。qīn rù shuǐ yán xún zi yàn,zì kāi shān lǒu jiǎn shēng xiāng。
湖梅梦破多多蕊,代雁书稀一一行。hú méi mèng pò duō duō ruǐ,dài yàn shū xī yī yī xíng。
诗体更知无敌甚,戟门看试挽弓强。shī tǐ gèng zhī wú dí shén,jǐ mén kàn shì wǎn gōng qiáng。

闻钟

陈子升

钟叩三回三十六,正当七十二峰前。zhōng kòu sān huí sān shí liù,zhèng dāng qī shí èr fēng qián。
声如步步渐出寺,我向僧僧同入禅。shēng rú bù bù jiàn chū sì,wǒ xiàng sēng sēng tóng rù chán。
数里秋林皆滴露,一江寒月欲浮烟。shù lǐ qiū lín jiē dī lù,yī jiāng hán yuè yù fú yān。
此时响歇更何听,佛以一音醒大千。cǐ shí xiǎng xiē gèng hé tīng,fú yǐ yī yīn xǐng dà qiān。

破寺

陈子升

瀑水交流山路断,萧萧孤寺半峰藏。pù shuǐ jiāo liú shān lù duàn,xiāo xiāo gū sì bàn fēng cáng。
瓦边红叶坠莲座,窗畔昏鸦投竹房。wǎ biān hóng yè zhuì lián zuò,chuāng pàn hūn yā tóu zhú fáng。
饥虎习闻持戒语,湿萤分点坐禅香。jī hǔ xí wén chí jiè yǔ,shī yíng fēn diǎn zuò chán xiāng。
几人到此团圞久,为拨寒炉上石床。jǐ rén dào cǐ tuán luán jiǔ,wèi bō hán lú shàng shí chuáng。

以诗索何旦兼竹杖何曾许觅一僮并及之

陈子升

五十闲身老待扶,孤生筇竹笑人孤。wǔ shí xián shēn lǎo dài fú,gū shēng qióng zhú xiào rén gū。
惊心自觉颠危极,回首相怜侍从俱。jīng xīn zì jué diān wēi jí,huí shǒu xiāng lián shì cóng jù。
便取一枝攀桂树,还添九节采菖蒲。biàn qǔ yī zhī pān guì shù,hái tiān jiǔ jié cǎi chāng pú。
因君步步寻高岭,岭上仙童遇得无。yīn jūn bù bù xún gāo lǐng,lǐng shàng xiān tóng yù dé wú。

少年行

陈子升

一身出没总如龙,曾却通侯大邑封。yī shēn chū méi zǒng rú lóng,céng què tōng hóu dà yì fēng。
鹙毳叠飞金抹额,猫睛嵌满铁芙蓉。qiū cuì dié fēi jīn mǒ é,māo jīng qiàn mǎn tiě fú róng。
旌心雪片能消泪,走地星芒要误烽。jīng xīn xuě piàn néng xiāo lèi,zǒu dì xīng máng yào wù fēng。
犹自不忘儿女辈,母城阑入闹歌钟。yóu zì bù wàng ér nǚ bèi,mǔ chéng lán rù nào gē zhōng。

美人

陈子升

人间真见藐姑神,月状云容见敢真。rén jiān zhēn jiàn miǎo gū shén,yuè zhuàng yún róng jiàn gǎn zhēn。
尚以半身凭保母,不知全态寤文人。shàng yǐ bàn shēn píng bǎo mǔ,bù zhī quán tài wù wén rén。
行宜处所朝朱凤,嫁必年时佩玉麟。xíng yí chù suǒ cháo zhū fèng,jià bì nián shí pèi yù lín。
川上采珠何足算,生成的是掌中珍。chuān shàng cǎi zhū hé zú suàn,shēng chéng de shì zhǎng zhōng zhēn。

古剑

陈子升

无端宝气烛幽沈,掘得棱棱赤堇金。wú duān bǎo qì zhú yōu shěn,jué dé léng léng chì jǐn jīn。
土里开花原带血,石头磨水要明心。tǔ lǐ kāi huā yuán dài xuè,shí tóu mó shuǐ yào míng xīn。
奸邪必斩昭生色,王霸经提倚独吟。jiān xié bì zhǎn zhāo shēng sè,wáng bà jīng tí yǐ dú yín。
出匣未能藏可惜,拌教飞去有人寻。chū xiá wèi néng cáng kě xī,bàn jiào fēi qù yǒu rén xún。

水楼晓起寄邝无傲

陈子升

楼头高卧此劳生,春倦浑如罢力耕。lóu tóu gāo wò cǐ láo shēng,chūn juàn hún rú bà lì gēng。
百舌叫乾朝雨至,虾蟆跳出野塘清。bǎi shé jiào qián cháo yǔ zhì,xiā má tiào chū yě táng qīng。
纱巾拂拭何曾戴,竹杖摩挲却少行。shā jīn fú shì hé céng dài,zhú zhàng mó sā què shǎo xíng。
有约西江先听取,贩鱼船踏水车声。yǒu yuē xī jiāng xiān tīng qǔ,fàn yú chuán tà shuǐ chē shēng。

罗旁山中

陈子升

路入崎岖地可怜,土风人事总纷然。lù rù qí qū dì kě lián,tǔ fēng rén shì zǒng fēn rán。
穴中蛇死山猺手,担上鱼行水客肩。xué zhōng shé sǐ shān yáo shǒu,dān shàng yú xíng shuǐ kè jiān。
漆树筒添侵露取,铁山炉热并人煎。qī shù tǒng tiān qīn lù qǔ,tiě shān lú rè bìng rén jiān。
谁知宿在茅櫩者,学得残僧暂坐禅。shuí zhī sù zài máo yán zhě,xué dé cán sēng zàn zuò chán。

寄许清漳

陈子升

诗心不滓骨尤清,小许公呼作小名。shī xīn bù zǐ gǔ yóu qīng,xiǎo xǔ gōng hū zuò xiǎo míng。
繁弱挽将才更健,駏驉骑著句还成。fán ruò wǎn jiāng cái gèng jiàn,jù xū qí zhù jù hái chéng。
酣歌要得姬人赏,朗咏常教俗客惊。hān gē yào dé jī rén shǎng,lǎng yǒng cháng jiào sú kè jīng。
暂返僻村谁可语,绕园思迸豆花生。zàn fǎn pì cūn shuí kě yǔ,rào yuán sī bèng dòu huā shēng。

与药亭夜话

陈子升

与君相得似婴儿,头白来城且共嬉。yǔ jūn xiāng dé shì yīng ér,tóu bái lái chéng qiě gòng xī。
红玉印章钤后玩,石楠书榻卧前移。hóng yù yìn zhāng qián hòu wán,shí nán shū tà wò qián yí。
山衣日晒裁莲叶,井水宵寒浸荔支。shān yī rì shài cái lián yè,jǐng shuǐ xiāo hán jìn lì zhī。
长此闭门书即著,转怜曾对俗人时。zhǎng cǐ bì mén shū jí zhù,zhuǎn lián céng duì sú rén shí。

寄牧止弟

陈子升

成名不逐众登天,学得玄门又学禅。chéng míng bù zhú zhòng dēng tiān,xué dé xuán mén yòu xué chán。
细巷引僧离水寺,阔衫随鹤过秋田。xì xiàng yǐn sēng lí shuǐ sì,kuò shān suí hè guò qiū tián。
楼尊大士骑狮相,经夹先皇篆凤笺。lóu zūn dà shì qí shī xiāng,jīng jiā xiān huáng zhuàn fèng jiān。
城里不逢那足恨,诸郎新近把诗传。chéng lǐ bù féng nà zú hèn,zhū láng xīn jìn bǎ shī chuán。

西来庵放生

陈子升

来寻初地便如归,石藓苍苍著野晖。lái xún chū dì biàn rú guī,shí xiǎn cāng cāng zhù yě huī。
向晚信心人早集,出笼梳翼鸟齐飞。xiàng wǎn xìn xīn rén zǎo jí,chū lóng shū yì niǎo qí fēi。
钱财少亦通慈念,功德多烦搭戒衣。qián cái shǎo yì tōng cí niàn,gōng dé duō fán dā jiè yī。
法事正完吟思发,微风生树月微微。fǎ shì zhèng wán yín sī fā,wēi fēng shēng shù yuè wēi wēi。