古诗词

酬韩叔夜

陈子升

行子极秋气,盘旋竹房清。xíng zi jí qiū qì,pán xuán zhú fáng qīng。
邑宰来相存,促膝非世情。yì zǎi lái xiāng cún,cù xī fēi shì qíng。
告我一高贤,名家自鄢陵。gào wǒ yī gāo xián,míng jiā zì yān líng。
永嘉行罢秩,贫胜南阳耕。yǒng jiā xíng bà zhì,pín shèng nán yáng gēng。
肝胆倾四海,旷若云山晴。gān dǎn qīng sì hǎi,kuàng ruò yún shān qíng。
旅寺邻咫尺,奚容隔平生。lǚ sì lín zhǐ chǐ,xī róng gé píng shēng。
相见欢称诗,高谭金石声。xiāng jiàn huān chēng shī,gāo tán jīn shí shēng。
我观靡靡者,俗尚纷营营。wǒ guān mí mí zhě,sú shàng fēn yíng yíng。
非君激新论,谁能闻典型。fēi jūn jī xīn lùn,shuí néng wén diǎn xíng。
愧我客临邛,如君诚长卿。kuì wǒ kè lín qióng,rú jūn chéng zhǎng qīng。
传音归故林,千里皆和鸣。chuán yīn guī gù lín,qiān lǐ jiē hé míng。

陈子升

明末清初广东南海人,字乔生。陈子壮弟。明诸生。南明永历时任兵科右给事中,广东陷落后,流亡山泽间。工诗善琴。有《中洲草堂遗集》。 陈子升的作品>>

猜您喜欢

四时诗

陈子升

子春振琴响,卜夏擅诗家。zi chūn zhèn qín xiǎng,bo xià shàn shī jiā。
还邀奕秋戏,一路款冬花。hái yāo yì qiū xì,yī lù kuǎn dōng huā。

柳波曲其一

陈子升

烟锁池塘柳,灯垂锦槛波。yān suǒ chí táng liǔ,dēng chuí jǐn kǎn bō。
回波初试舞,折柳即闻歌。huí bō chū shì wǔ,zhé liǔ jí wén gē。

元夜咏灯影

陈子升

珠映千门月,花生四壁春。zhū yìng qiān mén yuè,huā shēng sì bì chūn。
还因相见处,得倚可怜人。hái yīn xiāng jiàn chù,dé yǐ kě lián rén。

怀欧大之康州

陈子升

君向西江去,西江春水深。jūn xiàng xī jiāng qù,xī jiāng chūn shuǐ shēn。
回看升斗水,犹苦涸鱼心。huí kàn shēng dòu shuǐ,yóu kǔ hé yú xīn。

上元夜不得傅二同席

陈子升

春灯合形影,却被春灯隔。chūn dēng hé xíng yǐng,què bèi chūn dēng gé。
今夜烛光残,绝缨何处客。jīn yè zhú guāng cán,jué yīng hé chù kè。

歌者文鸾曾为岑公子使免于难岑心感之与予别二十年江村重遇索予昼扇因援笔以慰之

陈子升

曾排公子难,会是美人恩。céng pái gōng zi nán,huì shì měi rén ēn。
偏馀歌舞意,潇洒叩柴门。piān yú gē wǔ yì,xiāo sǎ kòu chái mén。

口号讯黄公

陈子升

宫阙崔嵬尽,间关洒扫多。gōng quē cuī wéi jǐn,jiān guān sǎ sǎo duō。
嗟君追骏足,西去近如何。jiē jūn zhuī jùn zú,xī qù jìn rú hé。

示家僮

陈子升

翟尉方罗雀,任公尚钓鱼。dí wèi fāng luó què,rèn gōng shàng diào yú。
行藏吾若此,君意定焉如。xíng cáng wú ruò cǐ,jūn yì dìng yān rú。

家僮答

陈子升

世才无八斗,君橐少千金。shì cái wú bā dòu,jūn tuó shǎo qiān jīn。
欲审低昂处,空伤去住心。yù shěn dī áng chù,kōng shāng qù zhù xīn。

明君怨

陈子升

单于出何所,燕支山上猎。dān yú chū hé suǒ,yàn zhī shān shàng liè。
当日此山名,谁知便呼妾。dāng rì cǐ shān míng,shuí zhī biàn hū qiè。

长门怨

陈子升

毾㲪铺淡色,屈戍动虚声。tà dēng pù dàn sè,qū shù dòng xū shēng。
不是君恩重,谁堪问长卿。bù shì jūn ēn zhòng,shuí kān wèn zhǎng qīng。

飞燕咏

陈子升

射鸟还来凤,君王总不知。shè niǎo hái lái fèng,jūn wáng zǒng bù zhī。
承恩看合德,玉面发赪时。chéng ēn kàn hé dé,yù miàn fā chēng shí。

玉阶草

陈子升

敛袖出屏香,摇綦历阶草。liǎn xiù chū píng xiāng,yáo qí lì jiē cǎo。
三十六宫中,自守青苔老。sān shí liù gōng zhōng,zì shǒu qīng tái lǎo。

杨白花

陈子升

可怜杨白花,飞似海青鸟。kě lián yáng bái huā,fēi shì hǎi qīng niǎo。
鸟衔花不来,空见他花嬲。niǎo xián huā bù lái,kōng jiàn tā huā niǎo。

客居五咏竹

陈子升

屋后藏深竹,情知欲避人。wū hòu cáng shēn zhú,qíng zhī yù bì rén。
钓鱼向东海,难折一竿春。diào yú xiàng dōng hǎi,nán zhé yī gān chūn。