古诗词

赠池阳陈君

陈子升

莫求冀北马,当采江南蘋。mò qiú jì běi mǎ,dāng cǎi jiāng nán píng。
客来就我赤花浦,举杯先道池阳人。kè lái jiù wǒ chì huā pǔ,jǔ bēi xiān dào chí yáng rén。
池阳人客珠江久,与我同为太丘后。chí yáng rén kè zhū jiāng jiǔ,yǔ wǒ tóng wèi tài qiū hòu。
十年故国满干戈,四海移家择林薮。shí nián gù guó mǎn gàn gē,sì hǎi yí jiā zé lín sǒu。
南武台边愿卜居,昭明楼远频回首。nán wǔ tái biān yuàn bo jū,zhāo míng lóu yuǎn pín huí shǒu。
丈夫慷慨辞里闾,斗大黄金当系肘。zhàng fū kāng kǎi cí lǐ lǘ,dòu dà huáng jīn dāng xì zhǒu。
轻裘每忆镇襄阳,剑气还看起豫章。qīng qiú měi yì zhèn xiāng yáng,jiàn qì hái kàn qǐ yù zhāng。
弯弓近抱嵩台月,击楫遥冲瀚海霜。wān gōng jìn bào sōng tái yuè,jī jí yáo chōng hàn hǎi shuāng。
世间乌白马生角,书剑平生果谁学。shì jiān wū bái mǎ shēng jiǎo,shū jiàn píng shēng guǒ shuí xué。
五十归来鬓未皤,饮醇御妇聊行乐。wǔ shí guī lái bìn wèi pó,yǐn chún yù fù liáo xíng lè。
排难惟思鲁仲连,诙谐颇效东方朔。pái nán wéi sī lǔ zhòng lián,huī xié pǒ xiào dōng fāng shuò。
唾壶击碎金屡挥,堪笑时人皆龌龊。tuò hú jī suì jīn lǚ huī,kān xiào shí rén jiē wò chuò。
我昔轻肥好浪游,黄金满腰花满头。wǒ xī qīng féi hǎo làng yóu,huáng jīn mǎn yāo huā mǎn tóu。
胸中不染似皎月,调笑往往酣青楼。xiōng zhōng bù rǎn shì jiǎo yuè,diào xiào wǎng wǎng hān qīng lóu。
夫君此时便相识,坎壈只今同失职。fū jūn cǐ shí biàn xiāng shí,kǎn lǎn zhǐ jīn tóng shī zhí。
嗔目语难非我心,高山流水和雕琴。chēn mù yǔ nán fēi wǒ xīn,gāo shān liú shuǐ hé diāo qín。
骐骥絷足鸾凤窜,北禽日日欺南禽。qí jì zhí zú luán fèng cuàn,běi qín rì rì qī nán qín。
相期惟有幽兰谷,袅袅轻风吹素襟。xiāng qī wéi yǒu yōu lán gǔ,niǎo niǎo qīng fēng chuī sù jīn。

陈子升

明末清初广东南海人,字乔生。陈子壮弟。明诸生。南明永历时任兵科右给事中,广东陷落后,流亡山泽间。工诗善琴。有《中洲草堂遗集》。 陈子升的作品>>

猜您喜欢

英石砚山

陈子升

英州小小石,宛似文君眉。yīng zhōu xiǎo xiǎo shí,wǎn shì wén jūn méi。
一抹不加画,千峰何处移。yī mǒ bù jiā huà,qiān fēng hé chù yí。
白云侵半岭,清海或环之。bái yún qīn bàn lǐng,qīng hǎi huò huán zhī。
紫砚琉璃匣,缘情赠汝诗。zǐ yàn liú lí xiá,yuán qíng zèng rǔ shī。

朱子勷赠予墨拓瘗鹤铭喜赋

陈子升

何代华阳逸,遗音瘗鹤铭。hé dài huá yáng yì,yí yīn yì hè míng。
胎禽漠然化,腕兔若为灵。tāi qín mò rán huà,wàn tù ruò wèi líng。
势挟云螭驾,图分山海经。shì xié yún chī jià,tú fēn shān hǎi jīng。
羽仙将墨客,无不掞天庭。yǔ xiān jiāng mò kè,wú bù shàn tiān tíng。

赠陶大

陈子升

君家原五柳,知不重千金。jūn jiā yuán wǔ liǔ,zhī bù zhòng qiān jīn。
结客非游宦,移居为入林。jié kè fēi yóu huàn,yí jū wèi rù lín。
天风双袖阔,花雨一帘深。tiān fēng shuāng xiù kuò,huā yǔ yī lián shēn。
长向东方倩,高歌度陆沈。zhǎng xiàng dōng fāng qiàn,gāo gē dù lù shěn。

寄旧游二三诸公

陈子升

岁晏沧江雨,空蒙一望君。suì yàn cāng jiāng yǔ,kōng méng yī wàng jūn。
校书犹马队,临帖几鹅群。xiào shū yóu mǎ duì,lín tiē jǐ é qún。
白雪从歌聚,青帘引袂分。bái xuě cóng gē jù,qīng lián yǐn mèi fēn。
王通归老处,知是恋河汾。wáng tōng guī lǎo chù,zhī shì liàn hé fén。

舟夜闻雁

陈子升

春雁不宿渚,夜飞鸣向舟。chūn yàn bù sù zhǔ,yè fēi míng xiàng zhōu。
三江惊始旦,二月重南游。sān jiāng jīng shǐ dàn,èr yuè zhòng nán yóu。
且复韬羽翼,谁能忘匹俦。qiě fù tāo yǔ yì,shuí néng wàng pǐ chóu。
溯洄将倩尔,明发见中洲。sù huí jiāng qiàn ěr,míng fā jiàn zhōng zhōu。

用乐府题作唐体十二首有所思

陈子升

贱妾对流萤,良人备北庭。jiàn qiè duì liú yíng,liáng rén bèi běi tíng。
金闺淹日月,沙碛动风霆。jīn guī yān rì yuè,shā qì dòng fēng tíng。
去梦萦蛛网,归书暗雁翎。qù mèng yíng zhū wǎng,guī shū àn yàn líng。
君恩治第否,天末不遑宁。jūn ēn zhì dì fǒu,tiān mò bù huáng níng。

用乐府题作唐体十二首有所思

陈子升

边月散边霜,长城月正长。biān yuè sàn biān shuāng,zhǎng chéng yuè zhèng zhǎng。
狼烟虚远色,驿火断寒光。láng yān xū yuǎn sè,yì huǒ duàn hán guāng。
北照惟依斗,南临一望乡。běi zhào wéi yī dòu,nán lín yī wàng xiāng。
营门钲鼓静,昨夜遁贤王。yíng mén zhēng gǔ jìng,zuó yè dùn xián wáng。

用乐府题作唐体十二首有所思

陈子升

国事勤玄塞,将军跃紫骝。guó shì qín xuán sāi,jiāng jūn yuè zǐ liú。
都门一发迹,千里去悠悠。dōu mén yī fā jì,qiān lǐ qù yōu yōu。
大漠风多逆,长城水不流。dà mò fēng duō nì,zhǎng chéng shuǐ bù liú。
功成何用赏,骨立视封侯。gōng chéng hé yòng shǎng,gǔ lì shì fēng hóu。

用乐府题作唐体十二首有所思

陈子升

卿家赤帝后,走马黄云间。qīng jiā chì dì hòu,zǒu mǎ huáng yún jiān。
独入咸阳市,报雠时度关。dú rù xián yáng shì,bào chóu shí dù guān。
愁将边月远,卧对酒垆闲。chóu jiāng biān yuè yuǎn,wò duì jiǔ lú xián。
傲尽王公席,青春抚绿鬟。ào jǐn wáng gōng xí,qīng chūn fǔ lǜ huán。

用乐府题作唐体十二首有所思

陈子升

离情相送送,大道夹垂杨。lí qíng xiāng sòng sòng,dà dào jiā chuí yáng。
千里从兹远,一枝空折将。qiān lǐ cóng zī yuǎn,yī zhī kōng zhé jiāng。
结为腰带缓,吹与鬓丝长。jié wèi yāo dài huǎn,chuī yǔ bìn sī zhǎng。
何必闻羌笛,方知断客肠。hé bì wén qiāng dí,fāng zhī duàn kè cháng。

用乐府题作唐体十二首有所思

陈子升

陇右五歧路,梅花寒并飘。lǒng yòu wǔ qí lù,méi huā hán bìng piāo。
春风上冰雪,人迹澹溪桥。chūn fēng shàng bīng xuě,rén jì dàn xī qiáo。
白破胡天晓,香分庾岭遥。bái pò hú tiān xiǎo,xiāng fēn yǔ lǐng yáo。
谁知金屋里,坐使玉容销。shuí zhī jīn wū lǐ,zuò shǐ yù róng xiāo。

用乐府题作唐体十二首有所思

陈子升

南征忘苦辛,百万出咸秦。nán zhēng wàng kǔ xīn,bǎi wàn chū xián qín。
破竹看崩角,分茅掩沸唇。pò zhú kàn bēng jiǎo,fēn máo yǎn fèi chún。
箭穿无石虎,车载有金人。jiàn chuān wú shí hǔ,chē zài yǒu jīn rén。
遂使光天下,皆称率土臣。suì shǐ guāng tiān xià,jiē chēng lǜ tǔ chén。

用乐府题作唐体十二首有所思

陈子升

物色归骄虏,蛾眉镇独颦。wù sè guī jiāo lǔ,é méi zhèn dú pín。
迁延上马地,决绝贯鱼人。qiān yán shàng mǎ dì,jué jué guàn yú rén。
觱篥风相切,琵琶语不真。bì lì fēng xiāng qiè,pí pá yǔ bù zhēn。
君王有飞将,妾是玉关尘。jūn wáng yǒu fēi jiāng,qiè shì yù guān chén。

用乐府题作唐体十二首有所思

陈子升

玉匣鸣琴出,繇来是爨桐。yù xiá míng qín chū,yáo lái shì cuàn tóng。
中含太古意,侧想先生风。zhōng hán tài gǔ yì,cè xiǎng xiān shēng fēng。
抚罢不成操,知音人已空。fǔ bà bù chéng cāo,zhī yīn rén yǐ kōng。
滔滔流水去,悽绝对仙宫。tāo tāo liú shuǐ qù,qī jué duì xiān gōng。

用乐府题作唐体十二首有所思

陈子升

花径入檀郎,君家不可忘。huā jìng rù tán láng,jūn jiā bù kě wàng。
交精飞过水,反舌唤登墙。jiāo jīng fēi guò shuǐ,fǎn shé huàn dēng qiáng。
南国明珠佩,东家白玉床。nán guó míng zhū pèi,dōng jiā bái yù chuáng。
微躯何所托,端在婉清扬。wēi qū hé suǒ tuō,duān zài wǎn qīng yáng。