古诗词

赠表兄冯茂

陈子升

与君为兄弟,异姓复连枝。yǔ jūn wèi xiōng dì,yì xìng fù lián zhī。
君是大冯君,生于吾有妫。jūn shì dà féng jūn,shēng yú wú yǒu guī。
虞帝南巡下韶石,南天家世斯辉赫。yú dì nán xún xià sháo shí,nán tiān jiā shì sī huī hè。
言陪八伯共赓歌,向尔商瞿先学易。yán péi bā bó gòng gēng gē,xiàng ěr shāng qú xiān xué yì。
学易精思还草玄,赋成吾欲献甘泉。xué yì jīng sī hái cǎo xuán,fù chéng wú yù xiàn gān quán。
甘泉烽火来万里,俄看荆棘上参天。gān quán fēng huǒ lái wàn lǐ,é kàn jīng jí shàng cān tiān。
晓漏滴残鳷鹊观,悲风吹断鹡鸰篇。xiǎo lòu dī cán zhī què guān,bēi fēng chuī duàn jí líng piān。
鹡鸰歌急孤鸾窜,可怜亲友皆星散。jí líng gē jí gū luán cuàn,kě lián qīn yǒu jiē xīng sàn。
伍胥只合避芦中,宁戚惟知愁夜半。wǔ xū zhǐ hé bì lú zhōng,níng qī wéi zhī chóu yè bàn。
故旧沦亡有几存,中表行中君最尊。gù jiù lún wáng yǒu jǐ cún,zhōng biǎo xíng zhōng jūn zuì zūn。
甘为贫士终逃禄,曾列诸生亦受恩。gān wèi pín shì zhōng táo lù,céng liè zhū shēng yì shòu ēn。
伤心思过乌衣巷,遁迹难营白板门。shāng xīn sī guò wū yī xiàng,dùn jì nán yíng bái bǎn mén。
君年七十荣期似,犹待华封祝男子。jūn nián qī shí róng qī shì,yóu dài huá fēng zhù nán zi。
自言御妇比容成,莫是安储有园绮。zì yán yù fù bǐ róng chéng,mò shì ān chǔ yǒu yuán qǐ。
忆昔风流邝舍人,雕龙绣虎夐无伦。yì xī fēng liú kuàng shě rén,diāo lóng xiù hǔ xiòng wú lún。
世人妒才皆欲杀,君与相欢儿女亲。shì rén dù cái jiē yù shā,jūn yǔ xiāng huān ér nǚ qīn。
广陵遗散成绝调,山阳闻笛重沾巾。guǎng líng yí sàn chéng jué diào,shān yáng wén dí zhòng zhān jīn。
端阳怨切灵均赋,酌酒同吟舍人句。duān yáng yuàn qiè líng jūn fù,zhuó jiǔ tóng yín shě rén jù。
君持竹杖且须停,云过西山雨如注。jūn chí zhú zhàng qiě xū tíng,yún guò xī shān yǔ rú zhù。

陈子升

明末清初广东南海人,字乔生。陈子壮弟。明诸生。南明永历时任兵科右给事中,广东陷落后,流亡山泽间。工诗善琴。有《中洲草堂遗集》。 陈子升的作品>>

猜您喜欢

感秋四十首

陈子升

一裘齐相敝,七叶汉侯传。yī qiú qí xiāng bì,qī yè hàn hóu chuán。
世有勋华盛,从来廉节全。shì yǒu xūn huá shèng,cóng lái lián jié quán。
怀存鸣凤曲,泪展鹡鸰篇。huái cún míng fèng qū,lèi zhǎn jí líng piān。
琐琐流离子,如何遂勉旃。suǒ suǒ liú lí zi,rú hé suì miǎn zhān。

感秋四十首

陈子升

开府方夫子,当年骨鲠臣。kāi fǔ fāng fū zi,dāng nián gǔ gěng chén。
西人瞻节钺,南纪惜经纶。xī rén zhān jié yuè,nán jì xī jīng lún。
是日敷天泪,遥摧报主身。shì rì fū tiān lèi,yáo cuī bào zhǔ shēn。
只今知己感,往事总伤神。zhǐ jīn zhī jǐ gǎn,wǎng shì zǒng shāng shén。

感秋四十首

陈子升

同声曾不少,今日几人存。tóng shēng céng bù shǎo,jīn rì jǐ rén cún。
最想匡山衲,多时阻笑言。zuì xiǎng kuāng shān nà,duō shí zǔ xiào yán。
交惟天下士,法是众中尊。jiāo wéi tiān xià shì,fǎ shì zhòng zhōng zūn。
却谢三千客,吾归不二门。què xiè sān qiān kè,wú guī bù èr mén。

感秋四十首

陈子升

欲采琪花去,云深不可知。yù cǎi qí huā qù,yún shēn bù kě zhī。
青天难矫翼,尘世总低眉。qīng tiān nán jiǎo yì,chén shì zǒng dī méi。
方朔何容易,灵均有所宜。fāng shuò hé róng yì,líng jūn yǒu suǒ yí。
金丹如可授,会是别渑淄。jīn dān rú kě shòu,huì shì bié miǎn zī。

感秋四十首

陈子升

故人书不至,边雁度梅关。gù rén shū bù zhì,biān yàn dù méi guān。
月色江湖上,秋声枕席间。yuè sè jiāng hú shàng,qiū shēng zhěn xí jiān。
霜清九曜石,木落二樵山。shuāng qīng jiǔ yào shí,mù luò èr qiáo shān。
独向南楼叫,知予鸥鹭闲。dú xiàng nán lóu jiào,zhī yǔ ōu lù xián。

感秋四十首

陈子升

与子策龙媒,言登南武台。yǔ zi cè lóng méi,yán dēng nán wǔ tái。
长空一鸟疾,远水孤帆来。zhǎng kōng yī niǎo jí,yuǎn shuǐ gū fān lái。
自古兴怀地,应高作赋才。zì gǔ xīng huái dì,yīng gāo zuò fù cái。
北风吹且缓,目极秋云开。běi fēng chuī qiě huǎn,mù jí qiū yún kāi。

感秋四十首

陈子升

昔日王孙路,而今草已黄。xī rì wáng sūn lù,ér jīn cǎo yǐ huáng。
还家对乡里,拂面有繁霜。hái jiā duì xiāng lǐ,fú miàn yǒu fán shuāng。
磊落生高兴,萧条免慢藏。lěi luò shēng gāo xīng,xiāo tiáo miǎn màn cáng。
浮家皆信美,回首暮川长。fú jiā jiē xìn měi,huí shǒu mù chuān zhǎng。

感秋四十首

陈子升

举世知名蚤,中年学道迟。jǔ shì zhī míng zǎo,zhōng nián xué dào chí。
识途伤老马,戢翼愧长离。shí tú shāng lǎo mǎ,jí yì kuì zhǎng lí。
与客吟风竹,寻僧供露葵。yǔ kè yín fēng zhú,xún sēng gōng lù kuí。
旷怀人境内,何叹路多歧。kuàng huái rén jìng nèi,hé tàn lù duō qí。

感秋四十首

陈子升

南城起凉月,今夜好长歌。nán chéng qǐ liáng yuè,jīn yè hǎo zhǎng gē。
车马喧渐息,客心清奈何。chē mǎ xuān jiàn xī,kè xīn qīng nài hé。
中天下风露,前月过星河。zhōng tiān xià fēng lù,qián yuè guò xīng hé。
有酒且沉醉,安能忧思多。yǒu jiǔ qiě chén zuì,ān néng yōu sī duō。

喜翁山道人归自辽阳作

陈子升

芙蓉南浦开,开士玉关回。fú róng nán pǔ kāi,kāi shì yù guān huí。
万里辽城鹤,仍栖朝汉台。wàn lǐ liáo chéng hè,réng qī cháo hàn tái。
久游生古貌,相对出新裁。jiǔ yóu shēng gǔ mào,xiāng duì chū xīn cái。
处处兰荃意,楚魂吟自哀。chù chù lán quán yì,chǔ hún yín zì āi。

郊居答梁颙若陈元孝见访之作

陈子升

我憩西郊外,入山殊未深。wǒ qì xī jiāo wài,rù shān shū wèi shēn。
不堪徵赋及,幸有故人寻。bù kān zhēng fù jí,xìng yǒu gù rén xún。
金磬答双院,木瓜寒一林。jīn qìng dá shuāng yuàn,mù guā hán yī lín。
还期同静坐,乘月在长吟。hái qī tóng jìng zuò,chéng yuè zài zhǎng yín。

铜雀妓

陈子升

惊乌将顾兔,夜夜起西陵。jīng wū jiāng gù tù,yè yè qǐ xī líng。
玉箸隐然堕,铜台空复登。yù zhù yǐn rán duò,tóng tái kōng fù dēng。
歌尘愁易积,舞袖倦难胜。gē chén chóu yì jī,wǔ xiù juàn nán shèng。
寒绝当年宠,漳河有断冰。hán jué dāng nián chǒng,zhāng hé yǒu duàn bīng。

经漂母墓

陈子升

淮阴成往迹,客子渡淮来。huái yīn chéng wǎng jì,kè zi dù huái lái。
旅食若为进,王孙还此哀。lǚ shí ruò wèi jìn,wáng sūn hái cǐ āi。
春流萦落絮,古墓蘙新苔。chūn liú yíng luò xù,gǔ mù yì xīn tái。
向晚空相见,城阴罢钓回。xiàng wǎn kōng xiāng jiàn,chéng yīn bà diào huí。

伟公侄至宿

陈子升

寒宵共阿咸,陋巷本居南。hán xiāo gòng ā xián,lòu xiàng běn jū nán。
雨气侵残梦,鸡声发绪谈。yǔ qì qīn cán mèng,jī shēng fā xù tán。
家风怀万石,春兴待双柑。jiā fēng huái wàn shí,chūn xīng dài shuāng gān。
莫道天难问,高高是蔚蓝。mò dào tiān nán wèn,gāo gāo shì wèi lán。

礼诵后作寄道侣

陈子升

十年伤白发,万虑息金经。shí nián shāng bái fā,wàn lǜ xī jīn jīng。
春鸟鸣鱼梵,天花落草亭。chūn niǎo míng yú fàn,tiān huā luò cǎo tíng。
高堂嗟见背,大块实劳形。gāo táng jiē jiàn bèi,dà kuài shí láo xíng。
为寄潮音去,宗风满塔铃。wèi jì cháo yīn qù,zōng fēng mǎn tǎ líng。