古诗词

松石为华克谋作

徐庸

乔松何苍苍,出自鳌山颠。qiáo sōng hé cāng cāng,chū zì áo shān diān。
奇石何齿齿,生从太湖边。qí shí hé chǐ chǐ,shēng cóng tài hú biān。
鳌山太湖路非远,一朝移置君庭前。áo shān tài hú lù fēi yuǎn,yī cháo yí zhì jūn tíng qián。
政如大夫与丈人,屹立相向争清妍。zhèng rú dà fū yǔ zhàng rén,yì lì xiāng xiàng zhēng qīng yán。
美哉此乔松,珍重异凡木。měi zāi cǐ qiáo sōng,zhēn zhòng yì fán mù。
香叶细若针,苍皮润如玉。xiāng yè xì ruò zhēn,cāng pí rùn rú yù。
岁寒自有竹梅侣,妖冶竟无桃李俗。suì hán zì yǒu zhú méi lǚ,yāo yě jìng wú táo lǐ sú。
风清每作琴瑟韵,月朗或留鸾凤宿。fēng qīng měi zuò qín sè yùn,yuè lǎng huò liú luán fèng sù。
美哉此奇石,匼匝苔痕清。měi zāi cǐ qí shí,kē zā tái hén qīng。
豹质疑隐雾,龙纹犹落星。bào zhì yí yǐn wù,lóng wén yóu luò xīng。
冰霜剥尽尘土色,风雨净去波涛腥。bīng shuāng bō jǐn chén tǔ sè,fēng yǔ jìng qù bō tāo xīng。
能言曾载左氏传,煮食又见神农经。néng yán céng zài zuǒ shì chuán,zhǔ shí yòu jiàn shén nóng jīng。
秦王恩未忘,宁戚歌自□。qín wáng ēn wèi wàng,níng qī gē zì。
古今虽云远,千载事如昨。gǔ jīn suī yún yuǎn,qiān zài shì rú zuó。
旧闻松枝能化石,松石坚贞可相托。jiù wén sōng zhī néng huà shí,sōng shí jiān zhēn kě xiāng tuō。
寿比松石□,不老此盘薄。shòu bǐ sōng shí,bù lǎo cǐ pán báo。
峥嵘君重岁寒操,吟哦我惭赋诗恶。zhēng róng jūn zhòng suì hán cāo,yín ó wǒ cán fù shī è。

徐庸

徐庸,字用理,吴郡人。采辑永乐至正统四代之诗,为《湖海耆英集》一十二卷、《南州诗集》五卷(小辋川乌丝栏钞本)、《高太史大全集十八卷》等。 徐庸的作品>>

猜您喜欢

为陈叔庄题画次韵

徐庸

金带横腰幆裹头,荣华迅速等川流。jīn dài héng yāo yì guǒ tóu,róng huá xùn sù děng chuān liú。
高人独占林泉乐,一片闲心物外游。gāo rén dú zhàn lín quán lè,yī piàn xián xīn wù wài yóu。

三笑图

徐庸

社里东林远送行,虎溪三笑世留名。shè lǐ dōng lín yuǎn sòng xíng,hǔ xī sān xiào shì liú míng。
远公陶陆非朝士,千载何人识此情。yuǎn gōng táo lù fēi cháo shì,qiān zài hé rén shí cǐ qíng。

墨菊二首

徐庸

不带东篱正色黄,却将标格染玄霜。bù dài dōng lí zhèng sè huáng,què jiāng biāo gé rǎn xuán shuāng。
明朝相见休惊讶,文彩犹存月露光。míng cháo xiāng jiàn xiū jīng yà,wén cǎi yóu cún yuè lù guāng。

墨菊二首

徐庸

占断清秋胜早春,清容别是一花神。zhàn duàn qīng qiū shèng zǎo chūn,qīng róng bié shì yī huā shén。
月华星彩虽多意,不似陈玄为写真。yuè huá xīng cǎi suī duō yì,bù shì chén xuán wèi xiě zhēn。

题王梦熊竹

徐庸

蓬岛仙游几岁华,此君相见影交加。péng dǎo xiān yóu jǐ suì huá,cǐ jūn xiāng jiàn yǐng jiāo jiā。
开尊忽忆西窗夜,坐听秋声剪烛花。kāi zūn hū yì xī chuāng yè,zuò tīng qiū shēng jiǎn zhú huā。

用嘉所赠惟善画

徐庸

丽泽坊中水木清,浣花堂上画图成。lì zé fāng zhōng shuǐ mù qīng,huàn huā táng shàng huà tú chéng。
名公珠玉褒文献,虹贯青霄午夜明。míng gōng zhū yù bāo wén xiàn,hóng guàn qīng xiāo wǔ yè míng。

菊次韵二首

徐庸

秋风采采傍疏篱,开遇重阳尚未迟。qiū fēng cǎi cǎi bàng shū lí,kāi yù zhòng yáng shàng wèi chí。
晚节有香谁爱惜,只应陶令是心知。wǎn jié yǒu xiāng shuí ài xī,zhǐ yīng táo lìng shì xīn zhī。

菊次韵二首

徐庸

啼过空庭络纬娘,一枝才见倚新妆。tí guò kōng tíng luò wěi niáng,yī zhī cái jiàn yǐ xīn zhuāng。
南阳传谱非佳说,直到于今水尚香。nán yáng chuán pǔ fēi jiā shuō,zhí dào yú jīn shuǐ shàng xiāng。

故友王梦熊竹

徐庸

王猷宅里旧曾栽,又见新稍影过苔。wáng yóu zhái lǐ jiù céng zāi,yòu jiàn xīn shāo yǐng guò tái。
丹穴彩鸾飞去后,辽东白鹤未归来。dān xué cǎi luán fēi qù hòu,liáo dōng bái hè wèi guī lái。

题徐以源扇

徐庸

尘虑浑无半点侵,今人心似古人心。chén lǜ hún wú bàn diǎn qīn,jīn rén xīn shì gǔ rén xīn。
好将山水平生趣,付与秋风一曲琴。hǎo jiāng shān shuǐ píng shēng qù,fù yǔ qiū fēng yī qū qín。

题画

徐庸

欲鼓杨春白雪歌,却教游子借云和。yù gǔ yáng chūn bái xuě gē,què jiào yóu zi jiè yún hé。
行行何事归来晚,自料溪山路不多。xíng xíng hé shì guī lái wǎn,zì liào xī shān lù bù duō。

题画

徐庸

金风玉露属清秋,物外乾坤事事幽。jīn fēng yù lù shǔ qīng qiū,wù wài qián kūn shì shì yōu。
高士抱琴何处去,只疑身在广寒游。gāo shì bào qín hé chù qù,zhǐ yí shēn zài guǎng hán yóu。

画竹为僧人题

徐庸

性质孤高绝点埃,法华山上久培栽。xìng zhì gū gāo jué diǎn āi,fǎ huá shān shàng jiǔ péi zāi。
中虚不异龙光出,曾带曹溪衍派来。zhōng xū bù yì lóng guāng chū,céng dài cáo xī yǎn pài lái。

画竹为僧人题

徐庸

仙石坛边景最清,写成相赠见多情。xiān shí tán biān jǐng zuì qīng,xiě chéng xiāng zèng jiàn duō qíng。
岁寒不改心长在,枝叶从来一本生。suì hán bù gǎi xīn zhǎng zài,zhī yè cóng lái yī běn shēng。

画竹为僧人题

徐庸

霜雪难欺久抱坚,出尘标格净娟娟。shuāng xuě nán qī jiǔ bào jiān,chū chén biāo gé jìng juān juān。
移根今向花宫里,中有虚心即是禅。yí gēn jīn xiàng huā gōng lǐ,zhōng yǒu xū xīn jí shì chán。