古诗词

王世赏席上题林良鹰熊图

李东阳

坡陁连延出林麓,孤鹰盘拿熊蹜伏。pō tuó lián yán chū lín lù,gū yīng pán ná xióng sù fú。
金眸耀日开苍烟,健尾捎风起平陆。jīn móu yào rì kāi cāng yān,jiàn wěi shāo fēng qǐ píng lù。
由来异物乃同性,意气飞扬两撑矗。yóu lái yì wù nǎi tóng xìng,yì qì fēi yáng liǎng chēng chù。
山跑野掠纷路歧,何事相逢辄相肉。shān pǎo yě lüè fēn lù qí,hé shì xiāng féng zhé xiāng ròu。
侧睨翻疑批亢来,迅步直欲空壁逐。cè nì fān yí pī kàng lái,xùn bù zhí yù kōng bì zhú。
乾坤苍茫色惨淡,落木萧飕满空谷。qián kūn cāng máng sè cǎn dàn,luò mù xiāo sōu mǎn kōng gǔ。
群豺敛迹百鸟停,万里长空齐注目。qún chái liǎn jì bǎi niǎo tíng,wàn lǐ zhǎng kōng qí zhù mù。
是谁画者诚崛奇,笔势似与渠争速。shì shuí huà zhě chéng jué qí,bǐ shì shì yǔ qú zhēng sù。
坐间宾客皆起避,阶下儿童骇将蹴。zuò jiān bīn kè jiē qǐ bì,jiē xià ér tóng hài jiāng cù。
当筵看画催索诗,卷帙不待高阁束。dāng yán kàn huà cuī suǒ shī,juǎn zhì bù dài gāo gé shù。
平生搏击非我才,欲赋真愁成刻鹄。píng shēng bó jī fēi wǒ cái,yù fù zhēn chóu chéng kè gǔ。
微酣对此发双竖,酒令诗筹复相督。wēi hān duì cǐ fā shuāng shù,jiǔ lìng shī chóu fù xiāng dū。
顿令拙劣成粗豪,一饮步兵三百斛。dùn lìng zhuō liè chéng cū háo,yī yǐn bù bīng sān bǎi hú。
李东阳

李东阳

李东阳(1447年-1516年),字宾之,号西涯,谥文正,明朝中叶重臣,文学家,书法家,茶陵诗派的核心人物。湖广长沙府茶陵州(今湖南茶陵)人,寄籍京师(今北京市)。天顺八年进士,授编修,累迁侍讲学士,充东宫讲官,弘治八年以礼部侍郎兼文渊阁大学士,直内阁,预机务。立朝五十年,柄国十八载,清节不渝。文章典雅流丽,工篆隶书。有《怀麓堂集》、《怀麓堂诗话》、《燕对录》。 李东阳的作品>>

猜您喜欢

西湖曲五首

李东阳

风落平沙稻,霜垂别渚莲。fēng luò píng shā dào,shuāng chuí bié zhǔ lián。
西湖三百亩,强半富儿田。xī hú sān bǎi mǔ,qiáng bàn fù ér tián。

西湖曲五首

李东阳

草碧明沙际,霜红试雨初。cǎo bì míng shā jì,shuāng hóng shì yǔ chū。
官船荡素桨,惊散一双鱼。guān chuán dàng sù jiǎng,jīng sàn yī shuāng yú。

西湖曲五首

李东阳

莫唱西湖曲,湖边歌舞稀。mò chàng xī hú qū,hú biān gē wǔ xī。
侬家年少日,游冶误芳菲。nóng jiā nián shǎo rì,yóu yě wù fāng fēi。

咏黄山寄程太守式之

李东阳

怀君旧是云中守,归去黄山尚卧云。huái jūn jiù shì yún zhōng shǒu,guī qù huáng shān shàng wò yún。
欲借剪刀峰下景,好裁一半与平分。yù jiè jiǎn dāo fēng xià jǐng,hǎo cái yī bàn yǔ píng fēn。

玉簪花

李东阳

昨夜花神出蕊宫,绿云袅袅不禁风。zuó yè huā shén chū ruǐ gōng,lǜ yún niǎo niǎo bù jìn fēng。
妆成试照池边影,只恐搔头落水中。zhuāng chéng shì zhào chí biān yǐng,zhǐ kǒng sāo tóu luò shuǐ zhōng。

题赵仲穆挟弹图

李东阳

东风挟弹小城春,游骑飞缰不动尘。dōng fēng xié dàn xiǎo chéng chūn,yóu qí fēi jiāng bù dòng chén。
道上相逢休借问,卫家兄弟霍家亲。dào shàng xiāng féng xiū jiè wèn,wèi jiā xiōng dì huò jiā qīn。

读汉史

李东阳

绿囊方底殿屏东,密使潜书昼夜通。lǜ náng fāng dǐ diàn píng dōng,mì shǐ qián shū zhòu yè tōng。
落尽仙桃春不管,更教双燕舞西风。luò jǐn xiān táo chūn bù guǎn,gèng jiào shuāng yàn wǔ xī fēng。

李东阳

绣户朱帘有路歧,别时嫌早到嫌迟。xiù hù zhū lián yǒu lù qí,bié shí xián zǎo dào xián chí。
主家只解怜毛羽,涴尽雕梁不自知。zhǔ jiā zhǐ jiě lián máo yǔ,wò jǐn diāo liáng bù zì zhī。

黄莺

李东阳

柳花如雪满春城,始听东风第一声。liǔ huā rú xuě mǎn chūn chéng,shǐ tīng dōng fēng dì yī shēng。
梦里江南旧时路,隔溪烟雨未分明。mèng lǐ jiāng nán jiù shí lù,gé xī yān yǔ wèi fēn míng。

春园杂诗四首其二

李东阳

庭下猕猴如小儿,攀花折果不停时。tíng xià mí hóu rú xiǎo ér,pān huā zhé guǒ bù tíng shí。
为怜野意厌羁絷,放著林间高树枝。wèi lián yě yì yàn jī zhí,fàng zhù lín jiān gāo shù zhī。

春园杂诗四首其二

李东阳

手插河边杨柳枝,眼看成树复成丝。shǒu chā hé biān yáng liǔ zhī,yǎn kàn chéng shù fù chéng sī。
不见雪花飞满地,岂知春去已多时。bù jiàn xuě huā fēi mǎn dì,qǐ zhī chūn qù yǐ duō shí。

春园杂诗四首其二

李东阳

病来无力与春争,看尽花开草又生。bìng lái wú lì yǔ chūn zhēng,kàn jǐn huā kāi cǎo yòu shēng。
莫道东君不识面,旧红新绿也关情。mò dào dōng jūn bù shí miàn,jiù hóng xīn lǜ yě guān qíng。

漫兴四首

李东阳

纵酒由来不爱身,吟诗对局总伤神。zòng jiǔ yóu lái bù ài shēn,yín shī duì jú zǒng shāng shén。
若教此事浑抛却,枉作山林解绶人。ruò jiào cǐ shì hún pāo què,wǎng zuò shān lín jiě shòu rén。

漫兴四首

李东阳

老眼昏花懒看书,犹将朱墨校虫鱼。lǎo yǎn hūn huā lǎn kàn shū,yóu jiāng zhū mò xiào chóng yú。
闲心自是难抛得,抛得闲心便有余。xián xīn zì shì nán pāo dé,pāo dé xián xīn biàn yǒu yú。

南京谒孝陵有述

李东阳

礼乐千年会,腥膻四海空。lǐ lè qiān nián huì,xīng shān sì hǎi kōng。
商周终愧德,唐汉敢论功。shāng zhōu zhōng kuì dé,táng hàn gǎn lùn gōng。
凤历归真统,龙山绕旧宫。fèng lì guī zhēn tǒng,lóng shān rào jiù gōng。
秋风霸陵树,落日鼎湖弓。qiū fēng bà líng shù,luò rì dǐng hú gōng。
万国讴歌在,余生覆载中。wàn guó ōu gē zài,yú shēng fù zài zhōng。
小臣瞻拜地,江汉亦朝东。xiǎo chén zhān bài dì,jiāng hàn yì cháo dōng。