古诗词

槐楼歌

王弘诲

层楼高傍禁城峙,蓬莱咫尺花如绮。céng lóu gāo bàng jìn chéng zhì,péng lái zhǐ chǐ huā rú qǐ。
古槐倒影垂虚堂,翠盖繁阴乱旖旎。gǔ huái dào yǐng chuí xū táng,cuì gài fán yīn luàn yǐ nǐ。
自公多暇日登临,寒色葱茏荫图史。zì gōng duō xiá rì dēng lín,hán sè cōng lóng yīn tú shǐ。
倚槛虬枝低属肩,隔窗鸟语喧过耳。yǐ kǎn qiú zhī dī shǔ jiān,gé chuāng niǎo yǔ xuān guò ěr。
兴来浩气倚云空,笔端错落惊风起。xīng lái hào qì yǐ yún kōng,bǐ duān cuò luò jīng fēng qǐ。
缥缈春浮汉署烟,微茫夜拂天河水。piāo miǎo chūn fú hàn shǔ yān,wēi máng yè fú tiān hé shuǐ。
有时宾客四座盈,恍疑桂宫集仙子。yǒu shí bīn kè sì zuò yíng,huǎng yí guì gōng jí xiān zi。
琼枝摇月酒尊移,玉树凌风歌扇举。qióng zhī yáo yuè jiǔ zūn yí,yù shù líng fēng gē shàn jǔ。
清秋庭砌几飘金,归雁纷纷落叶里。qīng qiū tíng qì jǐ piāo jīn,guī yàn fēn fēn luò yè lǐ。
此时越客正思乡,极目天涯人万里。cǐ shí yuè kè zhèng sī xiāng,jí mù tiān yá rén wàn lǐ。
雪中词客赋梁园,天女飞花落吾几。xuě zhōng cí kè fù liáng yuán,tiān nǚ fēi huā luò wú jǐ。
柳絮还从枝上窥,瑶台细向檐边指。liǔ xù hái cóng zhī shàng kuī,yáo tái xì xiàng yán biān zhǐ。
个中真意已忘言,潇洒清幽更谁比。gè zhōng zhēn yì yǐ wàng yán,xiāo sǎ qīng yōu gèng shuí bǐ。
意气不减元龙时,风流似入辟雍市。yì qì bù jiǎn yuán lóng shí,fēng liú shì rù pì yōng shì。
却忆三槐旧有堂,世家乔木尚未已。què yì sān huái jiù yǒu táng,shì jiā qiáo mù shàng wèi yǐ。
天道悠悠那可期,当年手植今堪拟。tiān dào yōu yōu nà kě qī,dāng nián shǒu zhí jīn kān nǐ。

王弘诲

明广东琼州定安人,字少传,号忠铭。嘉靖四十四年进士。选庶吉士,官至南京礼部尚书。初释褐,值海瑞廷杖下诏狱,力调护之。张居正当国,作《火树篇》、《春雪歌》以讽。有《天池草》、《尚友堂稿》。 王弘诲的作品>>

猜您喜欢

长门秋怨

王弘诲

太液池边看月时,广寒深锁万年枝。tài yè chí biān kàn yuè shí,guǎng hán shēn suǒ wàn nián zhī。
妾心自许如明月,留得清光欲对谁。qiè xīn zì xǔ rú míng yuè,liú dé qīng guāng yù duì shuí。

长门秋怨

王弘诲

长乐更寒漏转催,片云飞度集灵台。zhǎng lè gèng hán lòu zhuǎn cuī,piàn yún fēi dù jí líng tái。
殷勤尚扫珊瑚枕,或恐君王有梦来。yīn qín shàng sǎo shān hú zhěn,huò kǒng jūn wáng yǒu mèng lái。

题映雪读书画

王弘诲

玉树琼枝照眼明,寒窗披卷梦魂清。yù shù qióng zhī zhào yǎn míng,hán chuāng pī juǎn mèng hún qīng。
夜来堪与君王对,半部当年致太平。yè lái kān yǔ jūn wáng duì,bàn bù dāng nián zhì tài píng。

燕子矶

王弘诲

沧江万顷护朱栏,龙虎千年紫气盘。cāng jiāng wàn qǐng hù zhū lán,lóng hǔ qiān nián zǐ qì pán。
壑暝香烟藏窈窕,月明笙鹤下高寒。hè míng xiāng yān cáng yǎo tiǎo,yuè míng shēng hè xià gāo hán。

闻雁

王弘诲

萧瑟燕山一叶秋,征鸿声断暮云流。xiāo sè yàn shān yī yè qiū,zhēng hóng shēng duàn mù yún liú。
不知今夜长门月,多少班姬梦里愁。bù zhī jīn yè zhǎng mén yuè,duō shǎo bān jī mèng lǐ chóu。

闻雁

王弘诲

青海联翩几夜呼,萧萧雨雪暗伊吾。qīng hǎi lián piān jǐ yè hū,xiāo xiāo yǔ xuě àn yī wú。
闻声忽动经年忆,况复怀人一字无。wén shēng hū dòng jīng nián yì,kuàng fù huái rén yī zì wú。

闻雁

王弘诲

寒烟暮雨度湘潭,嘹唳西风听不堪。hán yān mù yǔ dù xiāng tán,liáo lì xī fēng tīng bù kān。
寄语虞罗休竞巧,为传边信到江南。jì yǔ yú luó xiū jìng qiǎo,wèi chuán biān xìn dào jiāng nán。

闻雁

王弘诲

结阵寒云夕照斜,白蘋红蓼对江花。jié zhèn hán yún xī zhào xié,bái píng hóng liǎo duì jiāng huā。
多才似欲怜庄叟,作意长鸣度远沙。duō cái shì yù lián zhuāng sǒu,zuò yì zhǎng míng dù yuǎn shā。

送袁上舍归岭南

王弘诲

远道离离芳草铺,万家春色满皇都。yuǎn dào lí lí fāng cǎo pù,wàn jiā chūn sè mǎn huáng dōu。
谁将明月移归棹,一片乡心落五湖。shuí jiāng míng yuè yí guī zhào,yī piàn xiāng xīn luò wǔ hú。

送袁上舍归岭南

王弘诲

野色苍茫入望微,春风到处送征衣。yě sè cāng máng rù wàng wēi,chūn fēng dào chù sòng zhēng yī。
王孙不似花无赖,新向金台得价归。wáng sūn bù shì huā wú lài,xīn xiàng jīn tái dé jià guī。

送袁上舍归岭南

王弘诲

一冬卧雪有袁安,归梦应怜客子难。yī dōng wò xuě yǒu yuán ān,guī mèng yīng lián kè zi nán。
想到越南春睡足,不知何似蓟门寒。xiǎng dào yuè nán chūn shuì zú,bù zhī hé shì jì mén hán。

送袁上舍归岭南

王弘诲

十载红尘识面初,谢家玉树更谁如。shí zài hóng chén shí miàn chū,xiè jiā yù shù gèng shuí rú。
春来梦后池塘句,俱属风前塞雁书。chūn lái mèng hòu chí táng jù,jù shǔ fēng qián sāi yàn shū。

岭南三名相

王弘诲

庾岭开门拜始兴,开元风度至今称。yǔ lǐng kāi mén bài shǐ xīng,kāi yuán fēng dù zhì jīn chēng。
东南一自公爰立,伊吕千秋几嗣登。dōng nán yī zì gōng yuán lì,yī lǚ qiān qiū jǐ sì dēng。

岭南三名相

王弘诲

东海北海龙潜起,何如南海凤孤骞。dōng hǎi běi hǎi lóng qián qǐ,hé rú nán hǎi fèng gū qiān。
平生亦有□门梦,欣慕何缘为执鞭。píng shēng yì yǒu mén mèng,xīn mù hé yuán wèi zhí biān。

岭南三名相

王弘诲

张崔二献称唐宋,丘起琼台辅圣明。zhāng cuī èr xiàn chēng táng sòng,qiū qǐ qióng tái fǔ shèng míng。
千载斯文闻后死,几人吾党续先生。qiān zài sī wén wén hòu sǐ,jǐ rén wú dǎng xù xiān shēng。