古诗词

江村杂兴

杨基

春墅一鸠啼,桥危懒过溪。chūn shù yī jiū tí,qiáo wēi lǎn guò xī。
径苔都上壁,野菜不分畦。jìng tái dōu shàng bì,yě cài bù fēn qí。
倚杖妨花密,看山碍竹低。yǐ zhàng fáng huā mì,kàn shān ài zhú dī。
欲知幽隐处,风雨白门西。yù zhī yōu yǐn chù,fēng yǔ bái mén xī。
杨基

杨基

杨基(1326~1378)元末明初诗人。字孟载,号眉庵。原籍嘉州(今四川乐山),大父仕江左,遂家吴中(今浙江湖州),“吴中四杰”之一。元末,曾入张士诚幕府,为丞相府记室,后辞去。明初为荥阳知县,累官至山西按察使,后被谗夺官,罚服劳役。死于工所。杨基诗风清俊纤巧,其中五言律诗《岳阳楼》境界开阔,时人称杨基为“五言射雕手”。少时曾著《论鉴》十万余言。又于杨维桢席上赋《铁笛》诗,当时维桢已成名流,对杨基倍加称赏:“吾意诗境荒矣,今当让子一头地。”杨基与高启、张羽、徐贲为诗友,时人称为“吴中四杰”。 杨基的作品>>

猜您喜欢

江村杂兴

杨基

斜槛俯江湍,轻帘矗小竿。xié kǎn fǔ jiāng tuān,qīng lián chù xiǎo gān。
柳寒莺羽湿,花暖蝶须乾。liǔ hán yīng yǔ shī,huā nuǎn dié xū qián。
酒或临流酌,诗多写石看。jiǔ huò lín liú zhuó,shī duō xiě shí kàn。
不因迂僻地,那得此身安。bù yīn yū pì dì,nà dé cǐ shēn ān。

江村杂兴

杨基

江影摇春树,潮痕折晚沙。jiāng yǐng yáo chūn shù,cháo hén zhé wǎn shā。
绿芜三尺雨,朱槿一篱花。lǜ wú sān chǐ yǔ,zhū jǐn yī lí huā。
去国仍思国,还家复梦家。qù guó réng sī guó,hái jiā fù mèng jiā。
自无干禄意,何必远京华。zì wú gàn lù yì,hé bì yuǎn jīng huá。

江村杂兴

杨基

将雨山光黑,初晴树色青。jiāng yǔ shān guāng hēi,chū qíng shù sè qīng。
卖薪沙店远,占谷瓦龟灵。mài xīn shā diàn yuǎn,zhàn gǔ wǎ guī líng。
石枕支颐冷,江瓢漱齿腥。shí zhěn zhī yí lěng,jiāng piáo shù chǐ xīng。
醉余春睡熟,长得鸟呼醒。zuì yú chūn shuì shú,zhǎng dé niǎo hū xǐng。

江村杂兴

杨基

江月盈盈白,墟烟细细阴。jiāng yuè yíng yíng bái,xū yān xì xì yīn。
茅茨孤碓急,机杼一灯深。máo cí gū duì jí,jī zhù yī dēng shēn。
短笛多悲调,长歌少醉吟。duǎn dí duō bēi diào,zhǎng gē shǎo zuì yín。
自怜知己尽,空负壁间琴。zì lián zhī jǐ jǐn,kōng fù bì jiān qín。

江村杂兴

杨基

清流曲几回,吃饭此山隈。qīng liú qū jǐ huí,chī fàn cǐ shān wēi。
歌断怜莺续,诗迟畏酒催。gē duàn lián yīng xù,shī chí wèi jiǔ cuī。
晚晴初见月,春尽尚逢梅。wǎn qíng chū jiàn yuè,chūn jǐn shàng féng méi。
归路缘江熟,支筇不用陪。guī lù yuán jiāng shú,zhī qióng bù yòng péi。

江村杂兴

杨基

情深却倦游,矮屋任低头。qíng shēn què juàn yóu,ǎi wū rèn dī tóu。
花落东风怨,莺啼夜雨愁。huā luò dōng fēng yuàn,yīng tí yè yǔ chóu。
酒烦邻媪买,诗许社僧求。jiǔ fán lín ǎo mǎi,shī xǔ shè sēng qiú。
欲驾东家鹤,吹笙到十洲。yù jià dōng jiā hè,chuī shēng dào shí zhōu。

翟好问

杨基

爱尔山城隐,柴门对县衙。ài ěr shān chéng yǐn,chái mén duì xiàn yá。
酒资千亩苎,生计一园瓜。jiǔ zī qiān mǔ zhù,shēng jì yī yuán guā。
雨步荷巾湿,风吟席帽斜。yǔ bù hé jīn shī,fēng yín xí mào xié。
时时扶短杖,看竹到东家。shí shí fú duǎn zhàng,kàn zhú dào dōng jiā。

句曲秋日郊居杂兴十首

杨基

茅屋人归后,荒村更异乡。máo wū rén guī hòu,huāng cūn gèng yì xiāng。
树寒乌绕月,江冷雁啼霜。shù hán wū rào yuè,jiāng lěng yàn tí shuāng。
影赖灯相续,愁缘酒在忘。yǐng lài dēng xiāng xù,chóu yuán jiǔ zài wàng。
明朝览青镜,白发几多长。míng cháo lǎn qīng jìng,bái fā jǐ duō zhǎng。

句曲秋日郊居杂兴十首

杨基

出门山气夕,循径入溪阴。chū mén shān qì xī,xún jìng rù xī yīn。
野水经寒浅,秋风到晚深。yě shuǐ jīng hán qiǎn,qiū fēng dào wǎn shēn。
草潜惊鹘兔,莎露啄鱼禽。cǎo qián jīng gǔ tù,shā lù zhuó yú qín。
自采黄花嗅,谁知独步心。zì cǎi huáng huā xiù,shuí zhī dú bù xīn。

句曲秋日郊居杂兴十首

杨基

渐老爱秋光,升沉意两忘。jiàn lǎo ài qiū guāng,shēng chén yì liǎng wàng。
雁声偏到枕,虫响故依床。yàn shēng piān dào zhěn,chóng xiǎng gù yī chuáng。
薜荔千林雨,芙蓉一树霜。bì lì qiān lín yǔ,fú róng yī shù shuāng。
故园丛菊在,衰飒为谁香。gù yuán cóng jú zài,shuāi sà wèi shuí xiāng。

句曲秋日郊居杂兴十首

杨基

庭树聚栖鸦,溪流没浅沙。tíng shù jù qī yā,xī liú méi qiǎn shā。
瘦怜人似菊,浓爱叶如花。shòu lián rén shì jú,nóng ài yè rú huā。
秋色都连水,寒云忽变霞。qiū sè dōu lián shuǐ,hán yún hū biàn xiá。
自惭长在客,无地不思家。zì cán zhǎng zài kè,wú dì bù sī jiā。

句曲秋日郊居杂兴十首

杨基

窗掩辉辉竹,炉消细细香。chuāng yǎn huī huī zhú,lú xiāo xì xì xiāng。
无风寒尚浅,有雨夜偏长。wú fēng hán shàng qiǎn,yǒu yǔ yè piān zhǎng。
饥鼠摇空橐,枯萤委破囊。jī shǔ yáo kōng tuó,kū yíng wěi pò náng。
十年江海梦,此夕讵能忘。shí nián jiāng hǎi mèng,cǐ xī jù néng wàng。

句曲秋日郊居杂兴十首

杨基

地与华阳近,三峰独往来。dì yǔ huá yáng jìn,sān fēng dú wǎng lái。
草香千品药,松老一身苔。cǎo xiāng qiān pǐn yào,sōng lǎo yī shēn tái。
书怪猿偷读,门经鹿撞开。shū guài yuán tōu dú,mén jīng lù zhuàng kāi。
墙东有修竹,移向北庭栽。qiáng dōng yǒu xiū zhú,yí xiàng běi tíng zāi。

句曲秋日郊居杂兴十首

杨基

编竹补疏篱,生刍束酒旗。biān zhú bǔ shū lí,shēng chú shù jiǔ qí。
鸡豚田祖庙,鹰犬猎神祠。jī tún tián zǔ miào,yīng quǎn liè shén cí。
玉糁菰为粉,琼酥豆作糜。yù sǎn gū wèi fěn,qióng sū dòu zuò mí。
儿童采芦叶,争学短箫吹。ér tóng cǎi lú yè,zhēng xué duǎn xiāo chuī。

句曲秋日郊居杂兴十首

杨基

欲往竟无适,意行仍独还。yù wǎng jìng wú shì,yì xíng réng dú hái。
猿声黄叶寺,牛背夕阳山。yuán shēng huáng yè sì,niú bèi xī yáng shān。
书弃将成业,身投未老闲。shū qì jiāng chéng yè,shēn tóu wèi lǎo xián。
相逢莫嘲诮,才与不才间。xiāng féng mò cháo qiào,cái yǔ bù cái jiān。
2561234567»