古诗词

和谢雪坡钱塘见寄

杨基

经旬不见谢宣城,小楷乌丝寄远情。jīng xún bù jiàn xiè xuān chéng,xiǎo kǎi wū sī jì yuǎn qíng。
黄篾楼高春梦破,绿罗衣薄暮寒生。huáng miè lóu gāo chūn mèng pò,lǜ luó yī báo mù hán shēng。
鹤临沙渚鸥俱浴,花落江泥燕与争。hè lín shā zhǔ ōu jù yù,huā luò jiāng ní yàn yǔ zhēng。
亦欲雨蓑摇短楫,西湖新水荡空明。yì yù yǔ suō yáo duǎn jí,xī hú xīn shuǐ dàng kōng míng。
杨基

杨基

杨基(1326~1378)元末明初诗人。字孟载,号眉庵。原籍嘉州(今四川乐山),大父仕江左,遂家吴中(今浙江湖州),“吴中四杰”之一。元末,曾入张士诚幕府,为丞相府记室,后辞去。明初为荥阳知县,累官至山西按察使,后被谗夺官,罚服劳役。死于工所。杨基诗风清俊纤巧,其中五言律诗《岳阳楼》境界开阔,时人称杨基为“五言射雕手”。少时曾著《论鉴》十万余言。又于杨维桢席上赋《铁笛》诗,当时维桢已成名流,对杨基倍加称赏:“吾意诗境荒矣,今当让子一头地。”杨基与高启、张羽、徐贲为诗友,时人称为“吴中四杰”。 杨基的作品>>

猜您喜欢

寓江宁村居病起写怀十首

杨基

门外春泥一尺深,窗间云气十分阴。mén wài chūn ní yī chǐ shēn,chuāng jiān yún qì shí fēn yīn。
寒毡溜雨衾如铁,湿灶凝烟火似金。hán zhān liū yǔ qīn rú tiě,shī zào níng yān huǒ shì jīn。
酒解驱愁时强饮,诗多感旧懒长吟。jiǔ jiě qū chóu shí qiáng yǐn,shī duō gǎn jiù lǎn zhǎng yín。
贫家不愿千金粟,但得阳乌照晚林。pín jiā bù yuàn qiān jīn sù,dàn dé yáng wū zhào wǎn lín。

江畔寻花偶成二首

杨基

细草平沙暖更融,谩随蝴蝶步东风。xì cǎo píng shā nuǎn gèng róng,mán suí hú dié bù dōng fēng。
衰髯照水疑添白,老眼看花觉厌红。shuāi rán zhào shuǐ yí tiān bái,lǎo yǎn kàn huā jué yàn hóng。
且自细听莺宛宛,莫教深惜燕匆匆。qiě zì xì tīng yīng wǎn wǎn,mò jiào shēn xī yàn cōng cōng。
江村到处皆春色,聊与行人吊客中。jiāng cūn dào chù jiē chūn sè,liáo yǔ xíng rén diào kè zhōng。

江畔寻花偶成二首

杨基

偶随流水到花边,便觉心清似昔年。ǒu suí liú shuǐ dào huā biān,biàn jué xīn qīng shì xī nián。
春色自来皆梦里,人生何必尽樽前。chūn sè zì lái jiē mèng lǐ,rén shēng hé bì jǐn zūn qián。
平原席上三千客,金谷园中百万钱。píng yuán xí shàng sān qiān kè,jīn gǔ yuán zhōng bǎi wàn qián。
俯仰繁华竟陈迹,野花啼鸟谩留连。fǔ yǎng fán huá jìng chén jì,yě huā tí niǎo mán liú lián。

渐老

杨基

渐老无营万虑沈,莺声唤起向来心。jiàn lǎo wú yíng wàn lǜ shěn,yīng shēng huàn qǐ xiàng lái xīn。
春风颠似唐张旭,天气和如鲁展禽。chūn fēng diān shì táng zhāng xù,tiān qì hé rú lǔ zhǎn qín。
结客每酬双白璧,缠头曾费万黄金。jié kè měi chóu shuāng bái bì,chán tóu céng fèi wàn huáng jīn。
短筇消得江村路,步步蔷薇绿树阴。duǎn qióng xiāo dé jiāng cūn lù,bù bù qiáng wēi lǜ shù yīn。

春日白门写怀用高季迪韵五首

杨基

得归虽喜未忘悲,梦里愁惊在别离。dé guī suī xǐ wèi wàng bēi,mèng lǐ chóu jīng zài bié lí。
尚短柳如新折后,已残梅似半开时。shàng duǎn liǔ rú xīn zhé hòu,yǐ cán méi shì bàn kāi shí。
江雷殷夜虫蛇早,山雨崇朝蛱蝶迟。jiāng léi yīn yè chóng shé zǎo,shān yǔ chóng cháo jiá dié chí。
制取乌纱笼白发,免教春色笑人衰。zhì qǔ wū shā lóng bái fā,miǎn jiào chūn sè xiào rén shuāi。

春日白门写怀用高季迪韵五首

杨基

柴门斜对曲江头,农具渔罾晚自收。chái mén xié duì qū jiāng tóu,nóng jù yú zēng wǎn zì shōu。
细雨短莎寒似腊,淡烟新柳暝如秋。xì yǔ duǎn shā hán shì là,dàn yān xīn liǔ míng rú qiū。
鸥能来往缘曾识,莺或丁宁解说愁。ōu néng lái wǎng yuán céng shí,yīng huò dīng níng jiě shuō chóu。
回首故交零落尽,更将诗酒与谁游。huí shǒu gù jiāo líng luò jǐn,gèng jiāng shī jiǔ yǔ shuí yóu。

春日白门写怀用高季迪韵五首

杨基

绿发无多白发长,谪居还复是他乡。lǜ fā wú duō bái fā zhǎng,zhé jū hái fù shì tā xiāng。
风纫晚佩猗兰弱,雨滴春蔬早韭香。fēng rèn wǎn pèi yī lán ruò,yǔ dī chūn shū zǎo jiǔ xiāng。
碧柳五株千本菊,黄牛十角一群羊。bì liǔ wǔ zhū qiān běn jú,huáng niú shí jiǎo yī qún yáng。
得闲随地为农好,不独长安与洛阳。dé xián suí dì wèi nóng hǎo,bù dú zhǎng ān yǔ luò yáng。

春日白门写怀用高季迪韵五首

杨基

远归偏惜窜余身,多难番为异姓亲。yuǎn guī piān xī cuàn yú shēn,duō nán fān wèi yì xìng qīn。
前度刘郎非故物,当时燕子总西邻。qián dù liú láng fēi gù wù,dāng shí yàn zi zǒng xī lín。
家贫母老难为客,酒薄愁深不醉人。jiā pín mǔ lǎo nán wèi kè,jiǔ báo chóu shēn bù zuì rén。
走向津头看春色,绿波芳草却伤神。zǒu xiàng jīn tóu kàn chūn sè,lǜ bō fāng cǎo què shāng shén。

春日白门写怀用高季迪韵五首

杨基

绿芜迷渚水漫沙,断岸无舟路转赊。lǜ wú mí zhǔ shuǐ màn shā,duàn àn wú zhōu lù zhuǎn shē。
细柳已黄千万缕,小桃初白两三花。xì liǔ yǐ huáng qiān wàn lǚ,xiǎo táo chū bái liǎng sān huā。
烟中晚棹兼沤远,雨里春旗趁屋斜。yān zhōng wǎn zhào jiān ōu yuǎn,yǔ lǐ chūn qí chèn wū xié。
野趣莫嫌浑寂寞,近来沙觜有人家。yě qù mò xián hún jì mò,jìn lái shā zī yǒu rén jiā。

答李仲弘写怀次韵

杨基

休对清江叹逝波,且抛簪佩著渔蓑。xiū duì qīng jiāng tàn shì bō,qiě pāo zān pèi zhù yú suō。
愁边卮酒欢娱少,老后文章感慨多。chóu biān zhī jiǔ huān yú shǎo,lǎo hòu wén zhāng gǎn kǎi duō。
燕子绿芜三月雨,杏花春水一群鹅。yàn zi lǜ wú sān yuè yǔ,xìng huā chūn shuǐ yī qún é。
聊将白发归来意,总和东风懊恨歌。liáo jiāng bái fā guī lái yì,zǒng hé dōng fēng ào hèn gē。

春暮有感二首其二

杨基

啼鸟匆匆变物华,雨池科蚪渐成蛙。tí niǎo cōng cōng biàn wù huá,yǔ chí kē dǒu jiàn chéng wā。
青鞋谩踏闲边草,白发羞簪醉里花。qīng xié mán tà xián biān cǎo,bái fā xiū zān zuì lǐ huā。
此日骅骝思苜蓿,当时鹦鹉唤琵琶。cǐ rì huá liú sī mù xu,dāng shí yīng wǔ huàn pí pá。
遥怜箫鼓追游地,荠麦青青已没鸦。yáo lián xiāo gǔ zhuī yóu dì,jì mài qīng qīng yǐ méi yā。

寄张学录孟兼揭应奉孟同二文学

杨基

何用聪明万卷书,自须卑陋一廛居。hé yòng cōng míng wàn juǎn shū,zì xū bēi lòu yī chán jū。
草于闲处生偏密,花到春深看渐疏。cǎo yú xián chù shēng piān mì,huā dào chūn shēn kàn jiàn shū。
绿水满渠浇药后,青山无数卷帘初。lǜ shuǐ mǎn qú jiāo yào hòu,qīng shān wú shù juǎn lián chū。
相过莫道柴门窄,细柳高槐可荫车。xiāng guò mò dào chái mén zhǎi,xì liǔ gāo huái kě yīn chē。

雨中独坐有怀荥阳道中用寄潜斋夜坐韵

杨基

山色秋光澹绕斋,雨声虫响互悲哀。shān sè qiū guāng dàn rào zhāi,yǔ shēng chóng xiǎng hù bēi āi。
清尊怜我攻愁去,白发欺人送老来。qīng zūn lián wǒ gōng chóu qù,bái fā qī rén sòng lǎo lái。
江柳净无余叶在,渚莲迟有一花开。jiāng liǔ jìng wú yú yè zài,zhǔ lián chí yǒu yī huā kāi。
马蹄却忆成皋路,野烧西风满面埃。mǎ tí què yì chéng gāo lù,yě shāo xī fēng mǎn miàn āi。

早秋江墅晚步

杨基

秋前秋后十日雨,村北村南千顷麻。qiū qián qiū hòu shí rì yǔ,cūn běi cūn nán qiān qǐng má。
晚渚芙蓉轻落片,午前粳稻细含花。wǎn zhǔ fú róng qīng luò piàn,wǔ qián jīng dào xì hán huā。
仙翁蜡屐高巾帻,溪女银钗小髻髽。xiān wēng là jī gāo jīn zé,xī nǚ yín chāi xiǎo jì zhuā。
老我不知官府事,水边吟到日西斜。lǎo wǒ bù zhī guān fǔ shì,shuǐ biān yín dào rì xī xié。

寄诸葛同知彦飞

杨基

白发慵梳步屟迟,老于田野最相宜。bái fā yōng shū bù xiè chí,lǎo yú tián yě zuì xiāng yí。
每当酒熟花开日,正值身闲客到时。měi dāng jiǔ shú huā kāi rì,zhèng zhí shēn xián kè dào shí。
雪屋夜灯因妇织,月波秋舫为僧移。xuě wū yè dēng yīn fù zhī,yuè bō qiū fǎng wèi sēng yí。
而今此乐同谁说,只有乡人马远知。ér jīn cǐ lè tóng shuí shuō,zhǐ yǒu xiāng rén mǎ yuǎn zhī。