古诗词

皂角滩

杨基

烟萝?毵树蒙松,夏绿更换春花红。yān luó rán sān shù méng sōng,xià lǜ gèng huàn chūn huā hóng。
千山万山无所听,鹧鸪杜宇啼春风。qiān shān wàn shān wú suǒ tīng,zhè gū dù yǔ tí chūn fēng。
穹崖斓斑高百尺,快剑无痕镵翠碧。qióng yá lán bān gāo bǎi chǐ,kuài jiàn wú hén chán cuì bì。
宝气朝凝五色霞,丹光夜烛三分日。bǎo qì cháo níng wǔ sè xiá,dān guāng yè zhú sān fēn rì。
我从章江出彭蠡,巴陵长沙洞庭尾。wǒ cóng zhāng jiāng chū péng lí,bā líng zhǎng shā dòng tíng wěi。
看遍衡庐两岸山,行尽潇湘一江水。kàn biàn héng lú liǎng àn shān,xíng jǐn xiāo xiāng yī jiāng shuǐ。
轻舠短楫辞零陵,似与乱石争功能。qīng dāo duǎn jí cí líng líng,shì yǔ luàn shí zhēng gōng néng。
牛刀惯熟中肯綮,郢斧神捷回锋棱。niú dāo guàn shú zhōng kěn qǐ,yǐng fǔ shén jié huí fēng léng。
男儿性命固可惜,底事矜夸向群石。nán ér xìng mìng gù kě xī,dǐ shì jīn kuā xiàng qún shí。
鸥边短草一枝筇,牛背斜阳数声笛。ōu biān duǎn cǎo yī zhī qióng,niú bèi xié yáng shù shēng dí。
杨基

杨基

杨基(1326~1378)元末明初诗人。字孟载,号眉庵。原籍嘉州(今四川乐山),大父仕江左,遂家吴中(今浙江湖州),“吴中四杰”之一。元末,曾入张士诚幕府,为丞相府记室,后辞去。明初为荥阳知县,累官至山西按察使,后被谗夺官,罚服劳役。死于工所。杨基诗风清俊纤巧,其中五言律诗《岳阳楼》境界开阔,时人称杨基为“五言射雕手”。少时曾著《论鉴》十万余言。又于杨维桢席上赋《铁笛》诗,当时维桢已成名流,对杨基倍加称赏:“吾意诗境荒矣,今当让子一头地。”杨基与高启、张羽、徐贲为诗友,时人称为“吴中四杰”。 杨基的作品>>

猜您喜欢

郡斋养疴呈醉樵内史二首

杨基

江云倏忽暝还收,五月犹寒著弊裘。jiāng yún shū hū míng hái shōu,wǔ yuè yóu hán zhù bì qiú。
芳草斜阳看易晚,绿荷疏雨听如秋。fāng cǎo xié yáng kàn yì wǎn,lǜ hé shū yǔ tīng rú qiū。
池塘空阔蜻蜓喜,帘幕萧条燕子愁。chí táng kōng kuò qīng tíng xǐ,lián mù xiāo tiáo yàn zi chóu。
不是无言成独坐,暂将心事静中求。bù shì wú yán chéng dú zuò,zàn jiāng xīn shì jìng zhōng qiú。

郡斋养疴呈醉樵内史二首

杨基

小轩新沐喜神清,短帻单衣觉渐轻。xiǎo xuān xīn mù xǐ shén qīng,duǎn zé dān yī jué jiàn qīng。
松下琴书晴亦润,竹西窗户晚犹明。sōng xià qín shū qíng yì rùn,zhú xī chuāng hù wǎn yóu míng。
愁来对酒心先醉,病后看花意懒行。chóu lái duì jiǔ xīn xiān zuì,bìng hòu kàn huā yì lǎn xíng。
却忆故山深处立,绿萝千树叫流莺。què yì gù shān shēn chù lì,lǜ luó qiān shù jiào liú yīng。

闻雪坡将还吴门

杨基

桑叶重重戴胜飞,行人多报故人归。sāng yè zhòng zhòng dài shèng fēi,xíng rén duō bào gù rén guī。
鬓从别后星星出,花到春深树树稀。bìn cóng bié hòu xīng xīng chū,huā dào chūn shēn shù shù xī。
诗喜官闲能不废,身缘谋拙事多违。shī xǐ guān xián néng bù fèi,shēn yuán móu zhuō shì duō wéi。
便须出郭相迎迓,遮莫南风雨满衣。biàn xū chū guō xiāng yíng yà,zhē mò nán fēng yǔ mǎn yī。

江村寒食

杨基

预折杨枝插绕檐,豆糜香软麦饧甜。yù zhé yáng zhī chā rào yán,dòu mí xiāng ruǎn mài táng tián。
春衣未染新丝织,午篆犹分旧火添。chūn yī wèi rǎn xīn sī zhī,wǔ zhuàn yóu fēn jiù huǒ tiān。
小雨送花青见萼,轻雷催笋碧抽尖。xiǎo yǔ sòng huā qīng jiàn è,qīng léi cuī sǔn bì chōu jiān。
不因人远伤离别,那得春愁上短髯。bù yīn rén yuǎn shāng lí bié,nà dé chūn chóu shàng duǎn rán。

春日杂咏二首

杨基

偶自循篱出径苔,刺桐花落野棠开。ǒu zì xún lí chū jìng tái,cì tóng huā luò yě táng kāi。
一年春已无多在,几个人曾有暇来。yī nián chūn yǐ wú duō zài,jǐ gè rén céng yǒu xiá lái。
浸谷陂塘科斗乱,浴蚕时节杜鹃哀。jìn gǔ bēi táng kē dòu luàn,yù cán shí jié dù juān āi。
买山莫种闲花柳,多觅松栽与柏栽。mǎi shān mò zhǒng xián huā liǔ,duō mì sōng zāi yǔ bǎi zāi。

春日杂咏二首

杨基

陋巷荒芜野趣浓,小溪春水恰船通。lòu xiàng huāng wú yě qù nóng,xiǎo xī chūn shuǐ qià chuán tōng。
无边草色犹春雨,有几梅花更晚风。wú biān cǎo sè yóu chūn yǔ,yǒu jǐ méi huā gèng wǎn fēng。
文体敢期卢骆并,交情惟许范张同。wén tǐ gǎn qī lú luò bìng,jiāo qíng wéi xǔ fàn zhāng tóng。
欲将浪迹随沤鸟,错比溪南是瀼东。yù jiāng làng jì suí ōu niǎo,cuò bǐ xī nán shì ráng dōng。

长沙杂咏三首

杨基

花深众禽寂,格格啼山鹧。huā shēn zhòng qín jì,gé gé tí shān zhè。
桡响一灯来,人归碧湘夜。ráo xiǎng yī dēng lái,rén guī bì xiāng yè。

长沙杂咏三首

杨基

筠屿烟长碧,兰坡水自香。yún yǔ yān zhǎng bì,lán pō shuǐ zì xiāng。
只宜行画里,忘却在潇湘。zhǐ yí xíng huà lǐ,wàng què zài xiāo xiāng。

长沙杂咏三首

杨基

湘人爱楼居,斜枕湘江起。xiāng rén ài lóu jū,xié zhěn xiāng jiāng qǐ。
楼下倚阑人,簪花照春水。lóu xià yǐ lán rén,zān huā zhào chūn shuǐ。

西园梨花春晚开一枝

杨基

明日是清明,孤花雪斗轻。míng rì shì qīng míng,gū huā xuě dòu qīng。
不须开满树,春少更多情。bù xū kāi mǎn shù,chūn shǎo gèng duō qíng。

春尽又开一枝

杨基

深院闭青苔,黄昏独自来。shēn yuàn bì qīng tái,huáng hūn dú zì lái。
花应怜我意,特放一枝开。huā yīng lián wǒ yì,tè fàng yī zhī kāi。

春梦二首

杨基

春梦复春梦,春梦有谁醒。chūn mèng fù chūn mèng,chūn mèng yǒu shuí xǐng。
昨日梨花白,今朝杏子青。zuó rì lí huā bái,jīn cháo xìng zi qīng。

残雪

杨基

庭雪半消残,犹存旧腊寒。tíng xuě bàn xiāo cán,yóu cún jiù là hán。
春风如有意,留待隔年看。chūn fēng rú yǒu yì,liú dài gé nián kàn。

隔帘听歌

杨基

低处最多情,声迟拍转停。dī chù zuì duō qíng,shēng chí pāi zhuǎn tíng。
坐中肠亦断,况乃隔帘听。zuò zhōng cháng yì duàn,kuàng nǎi gé lián tīng。

花开

杨基

花开醉不休,花谢莫深愁。huā kāi zuì bù xiū,huā xiè mò shēn chóu。
纵使花长在,东风也白头。zòng shǐ huā zhǎng zài,dōng fēng yě bái tóu。