古诗词

竹坡为丁文暹赋

倪谦

君家不种闲草木,数竿碧立蓝田玉。jūn jiā bù zhǒng xián cǎo mù,shù gān bì lì lán tián yù。
此种知从何处移,若非湘浦应淇澳。cǐ zhǒng zhī cóng hé chù yí,ruò fēi xiāng pǔ yīng qí ào。
邻近时从一借看,只疑误入筼筜谷。lín jìn shí cóng yī jiè kàn,zhǐ yí wù rù yún dāng gǔ。
几回欲傍曲阑行,履痕恐破莓苔绿。jǐ huí yù bàng qū lán xíng,lǚ hén kǒng pò méi tái lǜ。
由来士俗不可医,多君标格真清奇。yóu lái shì sú bù kě yī,duō jūn biāo gé zhēn qīng qí。
碧窗半启静相对,雅怀幽绝谁能知。bì chuāng bàn qǐ jìng xiāng duì,yǎ huái yōu jué shuí néng zhī。
鹧鸪飞去月当户,凤鸟不鸣云满墀。zhè gū fēi qù yuè dāng hù,fèng niǎo bù míng yún mǎn chí。
淡烟低抹翡翠羽,仙风击碎珊瑚枝。dàn yān dī mǒ fěi cuì yǔ,xiān fēng jī suì shān hú zhī。
有时轰雷走岩壑,绕地龙孙迸头角。yǒu shí hōng léi zǒu yán hè,rào dì lóng sūn bèng tóu jiǎo。
一夜新梢出短墙,锦绷朴簌林边脱。yī yè xīn shāo chū duǎn qiáng,jǐn bēng pǔ sù lín biān tuō。
浑讶团团葆盖张,转惊叶叶金刀错。hún yà tuán tuán bǎo gài zhāng,zhuǎn jīng yè yè jīn dāo cuò。
四檐寒影不胜清,满耳秋声无处着。sì yán hán yǐng bù shèng qīng,mǎn ěr qiū shēng wú chù zhe。
披襟但觉尘虑消,岂容俗客当关敲。pī jīn dàn jué chén lǜ xiāo,qǐ róng sú kè dāng guān qiāo。
香残琴罢趣闲逸,剩扫百幅鲛人绡。xiāng cán qín bà qù xián yì,shèng sǎo bǎi fú jiāo rén xiāo。
只今纷纷何足数,岁寒宜结冰霜交。zhǐ jīn fēn fēn hé zú shù,suì hán yí jié bīng shuāng jiāo。
莫怪频过纵吟赏,玉芽为我还须烧。mò guài pín guò zòng yín shǎng,yù yá wèi wǒ hái xū shāo。

倪谦

明应天府上元人,字克让,号静存。正统四年进士。授编修,曾出使朝鲜。天顺初,累迁至学士,侍太子于春宫。后主顺天乡试,因黜权贵之子,被构罪戍边。成化初,复职,官至南京礼部尚书。卒谥文僖。有《朝鲜纪事》、《辽海编》、《倪文僖集》。 倪谦的作品>>

猜您喜欢

送蔡明远南还二首

倪谦

严装归兴非浅,对酒离情不堪。yán zhuāng guī xīng fēi qiǎn,duì jiǔ lí qíng bù kān。
寒飙正吹客袂,暮柳难挽征骖。hán biāo zhèng chuī kè mèi,mù liǔ nán wǎn zhēng cān。
蓟门烟树新赏,禹穴神奇旧探。jì mén yān shù xīn shǎng,yǔ xué shén qí jiù tàn。
明发相望何处,落花芳草江南。míng fā xiāng wàng hé chù,luò huā fāng cǎo jiāng nán。