古诗词

题松阴假寐图歌

倪谦

云山万叠深复深,山根碧涧清人心。yún shān wàn dié shēn fù shēn,shān gēn bì jiàn qīng rén xīn。
幽人长夏忽来此,避暑坐爱苍松阴。yōu rén zhǎng xià hū lái cǐ,bì shǔ zuò ài cāng sōng yīn。
坐来睡渴目双瞑,谁计斜阳在东岭。zuò lái shuì kě mù shuāng míng,shuí jì xié yáng zài dōng lǐng。
如雷鼻息和泉声,风卷松涛吹不醒。rú léi bí xī hé quán shēng,fēng juǎn sōng tāo chuī bù xǐng。
满襟凉思寐正浓,吟魂缥渺随天风。mǎn jīn liáng sī mèi zhèng nóng,yín hún piāo miǎo suí tiān fēng。
不知清梦向何处,但见据膝身如弓。bù zhī qīng mèng xiàng hé chù,dàn jiàn jù xī shēn rú gōng。
华胥览遍神应悦,乐听钧天情更惬。huá xū lǎn biàn shén yīng yuè,lè tīng jūn tiān qíng gèng qiè。
邯郸只恐熟黄梁,漆园浑讶飞胡蝶。hán dān zhǐ kǒng shú huáng liáng,qī yuán hún yà fēi hú dié。
南柯或为太守公,腹上忽见生长松。nán kē huò wèi tài shǒu gōng,fù shàng hū jiàn shēng zhǎng sōng。
仰天大笑堕驴后,游仙或卧莲花峰。yǎng tiān dà xiào duò lǘ hòu,yóu xiān huò wò lián huā fēng。
天官笔韵含飞动,此幅尤为人所重。tiān guān bǐ yùn hán fēi dòng,cǐ fú yóu wèi rén suǒ zhòng。
披图堪叹古今人,往事悠悠皆一梦。pī tú kān tàn gǔ jīn rén,wǎng shì yōu yōu jiē yī mèng。

倪谦

明应天府上元人,字克让,号静存。正统四年进士。授编修,曾出使朝鲜。天顺初,累迁至学士,侍太子于春宫。后主顺天乡试,因黜权贵之子,被构罪戍边。成化初,复职,官至南京礼部尚书。卒谥文僖。有《朝鲜纪事》、《辽海编》、《倪文僖集》。 倪谦的作品>>

猜您喜欢

送蔡明远南还二首

倪谦

严装归兴非浅,对酒离情不堪。yán zhuāng guī xīng fēi qiǎn,duì jiǔ lí qíng bù kān。
寒飙正吹客袂,暮柳难挽征骖。hán biāo zhèng chuī kè mèi,mù liǔ nán wǎn zhēng cān。
蓟门烟树新赏,禹穴神奇旧探。jì mén yān shù xīn shǎng,yǔ xué shén qí jiù tàn。
明发相望何处,落花芳草江南。míng fā xiāng wàng hé chù,luò huā fāng cǎo jiāng nán。