古诗词

夏太常半壑秋声竹

倪谦

太常夏卿凤池客,曾向鳌峰挥翰墨。tài cháng xià qīng fèng chí kè,céng xiàng áo fēng huī hàn mò。
兴来爱写青琅玕,顷刻毫端生秀色。xīng lái ài xiě qīng láng gān,qǐng kè háo duān shēng xiù sè。
眼中此幅尤绝奇,籊籊总抱冰霜姿。yǎn zhōng cǐ fú yóu jué qí,tì tì zǒng bào bīng shuāng zī。
大竿凌云势直上,小竿枝弱形斜欹。dà gān líng yún shì zhí shàng,xiǎo gān zhī ruò xíng xié yī。
大竿小竿如玉削,飘萧叶叶金刀错。dà gān xiǎo gān rú yù xuē,piāo xiāo yè yè jīn dāo cuò。
西风昨夜入中林,恍觉秋声满岩壑。xī fēng zuó yè rù zhōng lín,huǎng jué qiū shēng mǎn yán hè。
疑君鼓棹游湘川,两岸修篁摇翠烟。yí jūn gǔ zhào yóu xiāng chuān,liǎng àn xiū huáng yáo cuì yān。
苍梧望断滴风雨,笔底闲将幽思传。cāng wú wàng duàn dī fēng yǔ,bǐ dǐ xián jiāng yōu sī chuán。
又疑推篷向淇澳,漪漪满地瞻新箓。yòu yí tuī péng xiàng qí ào,yī yī mǎn dì zhān xīn lù。
醉将筠管扫烟梢,似惜佳人在空谷。zuì jiāng yún guǎn sǎo yān shāo,shì xī jiā rén zài kōng gǔ。
当年湖州妙入神,意趣所到皆通真。dāng nián hú zhōu miào rù shén,yì qù suǒ dào jiē tōng zhēn。
免起鹘落有遗法,异世接武卿其人。miǎn qǐ gǔ luò yǒu yí fǎ,yì shì jiē wǔ qīng qí rén。
念我平生性孤洁,重此清风与高节。niàn wǒ píng shēng xìng gū jié,zhòng cǐ qīng fēng yǔ gāo jié。
展图一见爽心神,凉袭衣襟洒苍雪。zhǎn tú yī jiàn shuǎng xīn shén,liáng xí yī jīn sǎ cāng xuě。
挂君高堂绝点埃,紫箫好备伶伦裁。guà jūn gāo táng jué diǎn āi,zǐ xiāo hǎo bèi líng lún cái。
月明试弄参差琯,应引和鸣栖凤来。yuè míng shì nòng cān chà guǎn,yīng yǐn hé míng qī fèng lái。

倪谦

明应天府上元人,字克让,号静存。正统四年进士。授编修,曾出使朝鲜。天顺初,累迁至学士,侍太子于春宫。后主顺天乡试,因黜权贵之子,被构罪戍边。成化初,复职,官至南京礼部尚书。卒谥文僖。有《朝鲜纪事》、《辽海编》、《倪文僖集》。 倪谦的作品>>

猜您喜欢

送蔡明远南还二首

倪谦

严装归兴非浅,对酒离情不堪。yán zhuāng guī xīng fēi qiǎn,duì jiǔ lí qíng bù kān。
寒飙正吹客袂,暮柳难挽征骖。hán biāo zhèng chuī kè mèi,mù liǔ nán wǎn zhēng cān。
蓟门烟树新赏,禹穴神奇旧探。jì mén yān shù xīn shǎng,yǔ xué shén qí jiù tàn。
明发相望何处,落花芳草江南。míng fā xiāng wàng hé chù,luò huā fāng cǎo jiāng nán。