古诗词

题彭道士山水画

倪谦

黄冠本是仙者徒,惯写万壑云模糊。huáng guān běn shì xiān zhě tú,guàn xiě wàn hè yún mó hú。
酒酣袒跣倒墨汁,兴意所到成狂呼。jiǔ hān tǎn xiǎn dào mò zhī,xīng yì suǒ dào chéng kuáng hū。
长林蔽亏知远近,野水微茫疑有无。zhǎng lín bì kuī zhī yuǎn jìn,yě shuǐ wēi máng yí yǒu wú。
包藏元化在胸臆,不让前代方方壶。bāo cáng yuán huà zài xiōng yì,bù ràng qián dài fāng fāng hú。
平日相闻不相识,往往缣藤睹真迹。píng rì xiāng wén bù xiāng shí,wǎng wǎng jiān téng dǔ zhēn jì。
定应缩地术通灵,雁荡匡庐移咫尺。dìng yīng suō dì shù tōng líng,yàn dàng kuāng lú yí zhǐ chǐ。
空山无人耕白云,但见家家横屋脊。kōng shān wú rén gēng bái yún,dàn jiàn jiā jiā héng wū jí。
我欲寻幽一问奇,不知谁是扬雄宅。wǒ yù xún yōu yī wèn qí,bù zhī shuí shì yáng xióng zhái。

倪谦

明应天府上元人,字克让,号静存。正统四年进士。授编修,曾出使朝鲜。天顺初,累迁至学士,侍太子于春宫。后主顺天乡试,因黜权贵之子,被构罪戍边。成化初,复职,官至南京礼部尚书。卒谥文僖。有《朝鲜纪事》、《辽海编》、《倪文僖集》。 倪谦的作品>>

猜您喜欢

送蔡明远南还二首

倪谦

严装归兴非浅,对酒离情不堪。yán zhuāng guī xīng fēi qiǎn,duì jiǔ lí qíng bù kān。
寒飙正吹客袂,暮柳难挽征骖。hán biāo zhèng chuī kè mèi,mù liǔ nán wǎn zhēng cān。
蓟门烟树新赏,禹穴神奇旧探。jì mén yān shù xīn shǎng,yǔ xué shén qí jiù tàn。
明发相望何处,落花芳草江南。míng fā xiāng wàng hé chù,luò huā fāng cǎo jiāng nán。