古诗词

龙友尊慈七十寿歌

王彦泓

金筑峰峦双凤翘,茗兰柯叶香风炽。jīn zhù fēng luán shuāng fèng qiào,míng lán kē yè xiāng fēng chì。
拔秀钟灵到硕人,闺阁典型林下气。bá xiù zhōng líng dào shuò rén,guī gé diǎn xíng lín xià qì。
璿源遥溯自涂山,拾得神螺赣水湾。xuán yuán yáo sù zì tú shān,shí dé shén luó gàn shuǐ wān。
国士当年杨万里,才华犹步卧龙蟠。guó shì dāng nián yáng wàn lǐ,cái huá yóu bù wò lóng pán。
良姻妙选高门簿,婉昵浑如出寒素。liáng yīn miào xuǎn gāo mén bù,wǎn nì hún rú chū hán sù。
姜橘亲调奉舅姑,荆簪一洗铅华御。jiāng jú qīn diào fèng jiù gū,jīng zān yī xǐ qiān huá yù。
同看淮南一县花,悬鱼拔薤在冰衙。tóng kàn huái nán yī xiàn huā,xuán yú bá xiè zài bīng yá。
横经讲席三年后,桐封骄僭消萌芽。héng jīng jiǎng xí sān nián hòu,tóng fēng jiāo jiàn xiāo méng yá。
越东估客滇南士,讴吟是处题碑记。yuè dōng gū kè diān nán shì,ōu yín shì chù tí bēi jì。
次第看山到永嘉,携归只有酬恩泪。cì dì kàn shān dào yǒng jiā,xié guī zhǐ yǒu chóu ēn lèi。
凤诏频褒内助贤,翟珈辉映紫泥鲜。fèng zhào pín bāo nèi zhù xián,dí jiā huī yìng zǐ ní xiān。
闺房风义相师友,人羡斋眉鹤发仙。guī fáng fēng yì xiāng shī yǒu,rén xiàn zhāi méi hè fā xiān。
买得名妹曾劝进,靓妆深夜持茶问。mǎi dé míng mèi céng quàn jìn,jìng zhuāng shēn yè chí chá wèn。
整容拱手诵尚书,温公心感清河郡。zhěng róng gǒng shǒu sòng shàng shū,wēn gōng xīn gǎn qīng hé jùn。
荀家龙种谢家雏,和璧隋珠岂在多。xún jiā lóng zhǒng xiè jiā chú,hé bì suí zhū qǐ zài duō。
片玉已成清庙器,一鸣飞占上林柯。piàn yù yǐ chéng qīng miào qì,yī míng fēi zhàn shàng lín kē。
鳣堂暂息鲲鹏驾,声谊文章动天下。zhān táng zàn xī kūn péng jià,shēng yì wén zhāng dòng tiān xià。
广被频招气频游,米车恐触尊慈骂。guǎng bèi pín zhāo qì pín yóu,mǐ chē kǒng chù zūn cí mà。
钟陵遥隔彩云西,梦里诗因啮指啼。zhōng líng yáo gé cǎi yún xī,mèng lǐ shī yīn niè zhǐ tí。
于今益信无投杼,自古何劳有断机。yú jīn yì xìn wú tóu zhù,zì gǔ hé láo yǒu duàn jī。
壮游不用离肠绕,胪唱应偕鹤觞到。zhuàng yóu bù yòng lí cháng rào,lú chàng yīng xié hè shāng dào。
雷电催开梦笔花,露华益茂忘忧草。léi diàn cuī kāi mèng bǐ huā,lù huá yì mào wàng yōu cǎo。
忆昔狂童犯顺年,腥风血雨暗蛮天。yì xī kuáng tóng fàn shùn nián,xīng fēng xuè yǔ àn mán tiān。
讹传梦怪日千变,怪梦惊心徒忧煎。é chuán mèng guài rì qiān biàn,guài mèng jīng xīn tú yōu jiān。
须臾风霁烟霾息,爱女门楣森鼎立。xū yú fēng jì yān mái xī,ài nǚ mén méi sēn dǐng lì。
相逢一笑话团圞,不羡珠圆钦玉洁。xiāng féng yī xiào huà tuán luán,bù xiàn zhū yuán qīn yù jié。
玉洁珠圆抢攘时,造物疑于阿母私。yù jié zhū yuán qiǎng rǎng shí,zào wù yí yú ā mǔ sī。
定知仙树秾枝叶,各有吉祥云护持。dìng zhī xiān shù nóng zhī yè,gè yǒu jí xiáng yún hù chí。
只今兰玉盈阶砌,绕膝含饴还问字。zhǐ jīn lán yù yíng jiē qì,rào xī hán yí hái wèn zì。
置笏终须满一床,藏书近欲过千笥。zhì hù zhōng xū mǎn yī chuáng,cáng shū jìn yù guò qiān sì。
况复修心向鹿车,香台时礼妙莲华。kuàng fù xiū xīn xiàng lù chē,xiāng tái shí lǐ miào lián huá。
故应不羡生天福,慧业文人聚一家。gù yīng bù xiàn shēng tiān fú,huì yè wén rén jù yī jiā。

王彦泓

明镇江府金坛人,字次回。以岁贡为松江府华亭县训导,卒于官。博学好古,喜作艳体小诗,格调似韩偓。词不多作,而善改昔人词,有加毫颊上之致。有《疑雨集》。 王彦泓的作品>>

猜您喜欢

记永诀时语四首俱出亡者口中聊为谐叙成句耳

王彦泓

病眠常自断炊烟,旷废苹蘩十二年。bìng mián cháng zì duàn chuī yān,kuàng fèi píng fán shí èr nián。
侍奉姑嫜多阙略,敢劳捐赐饭含钱。shì fèng gū zhāng duō quē lüè,gǎn láo juān cì fàn hán qián。

记永诀时语四首俱出亡者口中聊为谐叙成句耳

王彦泓

白苎秋衫自纺成,十年簪髻嫁时荆。bái zhù qiū shān zì fǎng chéng,shí nián zān jì jià shí jīng。
愧因买药金珠尽,浪负人间侠女名。kuì yīn mǎi yào jīn zhū jǐn,làng fù rén jiān xiá nǚ míng。

记永诀时语四首俱出亡者口中聊为谐叙成句耳

王彦泓

爷娘茶食福难消,只剩灵筵一碗浇。yé niáng chá shí fú nán xiāo,zhǐ shèng líng yán yī wǎn jiāo。
心性自甘贫薄惯,不烦频送纸钱烧。xīn xìng zì gān pín báo guàn,bù fán pín sòng zhǐ qián shāo。

记永诀时语四首俱出亡者口中聊为谐叙成句耳

王彦泓

三年侍疾不辞勤,药碗炉熏仗阿云。sān nián shì jí bù cí qín,yào wǎn lú xūn zhàng ā yún。
诀别赠言唯自爱,开箱留赐一拖裙。jué bié zèng yán wéi zì ài,kāi xiāng liú cì yī tuō qún。

重遣三首

王彦泓

手调姜橘奠夫文,曾向秋灯读与君。shǒu diào jiāng jú diàn fū wén,céng xiàng qiū dēng dú yǔ jūn。
今日是夫先设奠,一盂新茗荐青芹。jīn rì shì fū xiān shè diàn,yī yú xīn míng jiàn qīng qín。

重遣三首

王彦泓

想像幽魂万一临,炉烟风定酒三斟。xiǎng xiàng yōu hún wàn yī lín,lú yān fēng dìng jiǔ sān zhēn。
生前惜不加餐饭,病压愁侵直到今。shēng qián xī bù jiā cān fàn,bìng yā chóu qīn zhí dào jīn。

重遣三首

王彦泓

典君钗玦换香焚,卖我琴书为买坟。diǎn jūn chāi jué huàn xiāng fén,mài wǒ qín shū wèi mǎi fén。
愁事促人朝夕去,更忧荒略不如君。chóu shì cù rén cháo xī qù,gèng yōu huāng lüè bù rú jūn。

重过妇家

王彦泓

未嫁年时一架书,年年秋曝满庭除。wèi jià nián shí yī jià shū,nián nián qiū pù mǎn tíng chú。
如今总怕添悲泪,锁向空楼任蠹鱼。rú jīn zǒng pà tiān bēi lèi,suǒ xiàng kōng lóu rèn dù yú。

重过妇家

王彦泓

尊姑相送石屏南,悼死嗟生两不堪。zūn gū xiāng sòng shí píng nán,dào sǐ jiē shēng liǎng bù kān。
挥泪万千叮嘱遍,只教珍重视遗男。huī lèi wàn qiān dīng zhǔ biàn,zhǐ jiào zhēn zhòng shì yí nán。

余有湖滨旧寓将往寄迹友人陈旅食之艰勖以归计口占答之

王彦泓

无聊身世寄扁舟,感愧良朋阻浪游。wú liáo shēn shì jì biǎn zhōu,gǎn kuì liáng péng zǔ làng yóu。
休替行人忧桂玉,在家愁似客中愁。xiū tì xíng rén yōu guì yù,zài jiā chóu shì kè zhōng chóu。

昔人诗词往往有用谢娘字相因已久不知其何指也余诗亦偶用之致来唐勒之疑戏占答客

王彦泓

枙子庭前柳外墙,偶然风调入篇章。ě zi tíng qián liǔ wài qiáng,ǒu rán fēng diào rù piān zhāng。
也知散朗多情思,敢著微词恼谢娘。yě zhī sàn lǎng duō qíng sī,gǎn zhù wēi cí nǎo xiè niáng。

昔人诗词往往有用谢娘字相因已久不知其何指也余诗亦偶用之致来唐勒之疑戏占答客

王彦泓

兰幽雪白隔东墙,何事嫌疑到桂堂。lán yōu xuě bái gé dōng qiáng,hé shì xián yí dào guì táng。
风絮清才团扇曲,莫应长合属王郎。fēng xù qīng cái tuán shàn qū,mò yīng zhǎng hé shǔ wáng láng。

客中苦寒作

王彦泓

更简家书反覆看,了无人问客边寒。gèng jiǎn jiā shū fǎn fù kàn,le wú rén wèn kè biān hán。
去年尚有尪羸妇,裹寄裙襦一两端。qù nián shàng yǒu wāng léi fù,guǒ jì qún rú yī liǎng duān。

客中苦寒作

王彦泓

客被何人为著绵,敌寒沽酒已无钱。kè bèi hé rén wèi zhù mián,dí hán gū jiǔ yǐ wú qián。
虽然困顿归犹懒,未必家园胜客边。suī rán kùn dùn guī yóu lǎn,wèi bì jiā yuán shèng kè biān。

短别纪言

王彦泓

隔晨不见便凄凄,禁得抛辞一月啼。gé chén bù jiàn biàn qī qī,jìn dé pāo cí yī yuè tí。
暗想个人相伫惯,绣裙时复到屏西。àn xiǎng gè rén xiāng zhù guàn,xiù qún shí fù dào píng xī。