古诗词

邻女有自经者不晓何因而里媪述其光艳皎洁阅日不变且以中夜起自结束选彩而衣配花而戴绾髻涂妆膏唇耀首以至约缣迫袜皆着意精好尽态极妍而始毕命焉其所悬之带以润州朱丝数百条长九尺许为十股细辫手自盘制逾月甫成同伴以为缠腰物也而不知其用意至此为诗以吊之

王彦泓

明姿靓服严妆乍,垂手亭亭俨图画。míng zī jìng fú yán zhuāng zhà,chuí shǒu tíng tíng yǎn tú huà。
女伴当窗唤不应,还疑背面秋千下。nǚ bàn dāng chuāng huàn bù yīng,hái yí bèi miàn qiū qiān xià。
娇痴小妹忽惊啼,懊恼春宵睡似泥。jiāo chī xiǎo mèi hū jīng tí,ào nǎo chūn xiāo shuì shì ní。
何刻停灯开钿匣,几时响屟度楼梯。hé kè tíng dēng kāi diàn xiá,jǐ shí xiǎng xiè dù lóu tī。
肌肤到此真冰雪,颓玉俄俄扶不得。jī fū dào cǐ zhēn bīng xuě,tuí yù é é fú bù dé。
素颈何曾著啮痕,却教反缚同心结。sù jǐng hé céng zhù niè hén,què jiào fǎn fù tóng xīn jié。
红丝交结为谁容,约髻安花次第工。hóng sī jiāo jié wèi shuí róng,yuē jì ān huā cì dì gōng。
应爱自看妆镜里,岂须人见影堂中。yīng ài zì kàn zhuāng jìng lǐ,qǐ xū rén jiàn yǐng táng zhōng。
千春不改凝酥面,媚眼微舒若流盼。qiān chūn bù gǎi níng sū miàn,mèi yǎn wēi shū ruò liú pàn。
侯娘怨句鬼先知,玉儿艳质人犹羡。hóu niáng yuàn jù guǐ xiān zhī,yù ér yàn zhì rén yóu xiàn。
当时犀纛定沉埋,绣袜何人拾马嵬。dāng shí xī dào dìng chén mái,xiù wà hé rén shí mǎ wéi。
乞取卿家通替样,许盛银液看千回。qǐ qǔ qīng jiā tōng tì yàng,xǔ shèng yín yè kàn qiān huí。
万转千回负此生,枉将偷嫁占虚名。wàn zhuǎn qiān huí fù cǐ shēng,wǎng jiāng tōu jià zhàn xū míng。
周郎已误难重顾,哭煞厨东阮步兵。zhōu láng yǐ wù nán zhòng gù,kū shā chú dōng ruǎn bù bīng。

王彦泓

明镇江府金坛人,字次回。以岁贡为松江府华亭县训导,卒于官。博学好古,喜作艳体小诗,格调似韩偓。词不多作,而善改昔人词,有加毫颊上之致。有《疑雨集》。 王彦泓的作品>>

猜您喜欢

即事十首

王彦泓

轻裙綷繂近虚廊,未接音词早接香。qīng qún cuì lǜ jìn xū láng,wèi jiē yīn cí zǎo jiē xiāng。
暗认已知卿是姊,笑云姑让妹为郎。àn rèn yǐ zhī qīng shì zǐ,xiào yún gū ràng mèi wèi láng。
悲欢暇订归先后,新旧难分话短长。bēi huān xiá dìng guī xiān hòu,xīn jiù nán fēn huà duǎn zhǎng。
不用怕羞吹烛灭,月华如雪满匡床。bù yòng pà xiū chuī zhú miè,yuè huá rú xuě mǎn kuāng chuáng。

即事十首

王彦泓

腰支日笑丽华粗,细骨宜酬百琲珠。yāo zhī rì xiào lì huá cū,xì gǔ yí chóu bǎi bèi zhū。
风度枕函闻暗麝,月穿衫褛见凝酥。fēng dù zhěn hán wén àn shè,yuè chuān shān lǚ jiàn níng sū。
含毫爱学簪花格,展画惭看出浴图。hán háo ài xué zān huā gé,zhǎn huà cán kàn chū yù tú。
更是厌人当面问,凤凰何日却将雏。gèng shì yàn rén dāng miàn wèn,fèng huáng hé rì què jiāng chú。

即事十首

王彦泓

历遍情场滟滪滩,近来心性耐波澜。lì biàn qíng chǎng yàn yù tān,jìn lái xīn xìng nài bō lán。
引将妒女镇訾裂,博得欢娘笑齿寒。yǐn jiāng dù nǚ zhèn zī liè,bó dé huān niáng xiào chǐ hán。
心断猜嫌从客谤,貌无评泊恣人看。xīn duàn cāi xián cóng kè bàng,mào wú píng pō zì rén kàn。
东邻一任持郎去,欢处如侬定不欢。dōng lín yī rèn chí láng qù,huān chù rú nóng dìng bù huān。

即事十首

王彦泓

絮语难终夜渐徂,素馨花气透纱厨。xù yǔ nán zhōng yè jiàn cú,sù xīn huā qì tòu shā chú。
人如甘后帏中玉,月作昭仪枕畔珠。rén rú gān hòu wéi zhōng yù,yuè zuò zhāo yí zhěn pàn zhū。
瞑色未分云雨貌,秋凉先到雪肌肤。míng sè wèi fēn yún yǔ mào,qiū liáng xiān dào xuě jī fū。
晓来睡味初浓美,薄幸贪看未忍呼。xiǎo lái shuì wèi chū nóng měi,báo xìng tān kàn wèi rěn hū。

即事十首

王彦泓

婺姊无端住隔河,近来青鸟半传讹。wù zǐ wú duān zhù gé hé,jìn lái qīng niǎo bàn chuán é。
狂词撰出风闻远,艳质行来耳目多。kuáng cí zhuàn chū fēng wén yuǎn,yàn zhì xíng lái ěr mù duō。
聊以阔疏知郑重,悔因详慎得蹉跎。liáo yǐ kuò shū zhī zhèng zhòng,huǐ yīn xiáng shèn dé cuō tuó。
秋清更忆人如画,可奈愁黏病缚何。qiū qīng gèng yì rén rú huà,kě nài chóu nián bìng fù hé。

即事十首

王彦泓

雨下春泥月下霜,几年辛苦傲萧郎。yǔ xià chūn ní yuè xià shuāng,jǐ nián xīn kǔ ào xiāo láng。
休论犯雪邀宜主,只忆藏花遇妥娘。xiū lùn fàn xuě yāo yí zhǔ,zhǐ yì cáng huā yù tuǒ niáng。
獭髓易求非玉杵,鸩媒轻泄似胡香。tǎ suǐ yì qiú fēi yù chǔ,zhèn méi qīng xiè shì hú xiāng。
天台再许刘晨到,肯惜千回度石梁。tiān tái zài xǔ liú chén dào,kěn xī qiān huí dù shí liáng。

即事十首

王彦泓

崖蜜含桃易得尝,玉人性格费猜量。yá mì hán táo yì dé cháng,yù rén xìng gé fèi cāi liàng。
初逢薄怒偏娇倩,暂露微颦已讳藏。chū féng báo nù piān jiāo qiàn,zàn lù wēi pín yǐ huì cáng。
飞燕风情疑近远,惊鸿神彩乍阴阳。fēi yàn fēng qíng yí jìn yuǎn,jīng hóng shén cǎi zhà yīn yáng。
关心正此堪研赏,似较横陈味颇长。guān xīn zhèng cǐ kān yán shǎng,shì jiào héng chén wèi pǒ zhǎng。

贫甚戏书示所近

王彦泓

尘情端不上娇颦,瀹茗皆为一笑真。chén qíng duān bù shàng jiāo pín,yuè míng jiē wèi yī xiào zhēn。
膏粉末饶宜主费,琴书偏泥长卿贫。gāo fěn mò ráo yí zhǔ fèi,qín shū piān ní zhǎng qīng pín。
风流不载钱愚论,仙艳真非火食人。fēng liú bù zài qián yú lùn,xiān yàn zhēn fēi huǒ shí rén。
看待倾城无长物,半帘烟月影秋筠。kàn dài qīng chéng wú zhǎng wù,bàn lián yān yuè yǐng qiū yún。

密纬兄侍姬名曰秋雪长斋事佛诗以纪之

王彦泓

嫁得才人百自由,岂须佛力散闲愁。jià dé cái rén bǎi zì yóu,qǐ xū fú lì sàn xián chóu。
机锋夙世同灵照,福慧他年在阿侯。jī fēng sù shì tóng líng zhào,fú huì tā nián zài ā hóu。
姑射仙人真似雪,京江好女故名秋。gū shè xiān rén zhēn shì xuě,jīng jiāng hǎo nǚ gù míng qiū。
西方定与郎同去,只愿莲开是并头。xī fāng dìng yǔ láng tóng qù,zhǐ yuàn lián kāi shì bìng tóu。

密纬兄侍姬名曰秋雪长斋事佛诗以纪之

王彦泓

风摇幡带拂钗梁,手摘盆花供法王。fēng yáo fān dài fú chāi liáng,shǒu zhāi pén huā gōng fǎ wáng。
佛号教将鹦鹉念,仙容分与黛螺妆。fú hào jiào jiāng yīng wǔ niàn,xiān róng fēn yǔ dài luó zhuāng。
擎来茗碗俱禅味,熏彻罗衣是戒香。qíng lái míng wǎn jù chán wèi,xūn chè luó yī shì jiè xiāng。
敢笑玉环根气浅,写经徒为李三郎。gǎn xiào yù huán gēn qì qiǎn,xiě jīng tú wèi lǐ sān láng。

以诗得过复诗以解之

王彦泓

佳名诗字偶然同,锦瑟蒙疑锁阁东。jiā míng shī zì ǒu rán tóng,jǐn sè méng yí suǒ gé dōng。
好遇未如厮养卒,微词先累主人翁。hǎo yù wèi rú sī yǎng zú,wēi cí xiān lèi zhǔ rén wēng。
篇章岂待风流接,恸哭仍无意绪通。piān zhāng qǐ dài fēng liú jiē,tòng kū réng wú yì xù tōng。
何计解酲聊用酒,再吟狂句献司空。hé jì jiě chéng liáo yòng jiǔ,zài yín kuáng jù xiàn sī kōng。

贫遣

王彦泓

愁中白日费销磨,酒畔棋边是处过。chóu zhōng bái rì fèi xiāo mó,jiǔ pàn qí biān shì chù guò。
杜牧看花当意少,元稹吟草断肠多。dù mù kàn huā dāng yì shǎo,yuán zhěn yín cǎo duàn cháng duō。
谁知沉饮非荒宴,聊寄孤怀与啸歌。shuí zhī chén yǐn fēi huāng yàn,liáo jì gū huái yǔ xiào gē。
安得暂酬心恨了,芒鞋擎钵一头陀。ān dé zàn chóu xīn hèn le,máng xié qíng bō yī tóu tuó。

贫遣

王彦泓

纵未能狂已胜痴,与僧闲说与儿嬉。zòng wèi néng kuáng yǐ shèng chī,yǔ sēng xián shuō yǔ ér xī。
牵萝岂有珠堪卖,折桂仍无玉可炊。qiān luó qǐ yǒu zhū kān mài,zhé guì réng wú yù kě chuī。
千载孰知回择菜,三年无复妇蒸藜。qiān zài shú zhī huí zé cài,sān nián wú fù fù zhēng lí。
秋来始拟今宵醉,远客还书有一鸱。qiū lái shǐ nǐ jīn xiāo zuì,yuǎn kè hái shū yǒu yī chī。

擘莲

王彦泓

露冷莲房翠茧匀,玻璃指爪擘清芬。lù lěng lián fáng cuì jiǎn yún,bō lí zhǐ zhǎo bāi qīng fēn。
粉郎去傍车中掷,娇妹来从袖底分。fěn láng qù bàng chē zhōng zhì,jiāo mèi lái cóng xiù dǐ fēn。
名实偶同怜忆字,身形生就合欢纹。míng shí ǒu tóng lián yì zì,shēn xíng shēng jiù hé huān wén。
甘芳亦是寻常味,一点茶心剖赠君。gān fāng yì shì xún cháng wèi,yī diǎn chá xīn pōu zèng jūn。

感咏

王彦泓

别有琴心隔世尘,浅颦轻怒总相亲。bié yǒu qín xīn gé shì chén,qiǎn pín qīng nù zǒng xiāng qīn。
创痕著面浑闲事,齿折行歌亦可人。chuàng hén zhù miàn hún xián shì,chǐ zhé xíng gē yì kě rén。
薄命生涯花底活,无聊心胆醉时真。báo mìng shēng yá huā dǐ huó,wú liáo xīn dǎn zuì shí zhēn。
生成骨相多愁料,非为狂名故效颦。shēng chéng gǔ xiāng duō chóu liào,fēi wèi kuáng míng gù xiào pín。