古诗词

邻女有自经者不晓何因而里媪述其光艳皎洁阅日不变且以中夜起自结束选彩而衣配花而戴绾髻涂妆膏唇耀首以至约缣迫袜皆着意精好尽态极妍而始毕命焉其所悬之带以润州朱丝数百条长九尺许为十股细辫手自盘制逾月甫成同伴以为缠腰物也而不知其用意至此为诗以吊之

王彦泓

明姿靓服严妆乍,垂手亭亭俨图画。míng zī jìng fú yán zhuāng zhà,chuí shǒu tíng tíng yǎn tú huà。
女伴当窗唤不应,还疑背面秋千下。nǚ bàn dāng chuāng huàn bù yīng,hái yí bèi miàn qiū qiān xià。
娇痴小妹忽惊啼,懊恼春宵睡似泥。jiāo chī xiǎo mèi hū jīng tí,ào nǎo chūn xiāo shuì shì ní。
何刻停灯开钿匣,几时响屟度楼梯。hé kè tíng dēng kāi diàn xiá,jǐ shí xiǎng xiè dù lóu tī。
肌肤到此真冰雪,颓玉俄俄扶不得。jī fū dào cǐ zhēn bīng xuě,tuí yù é é fú bù dé。
素颈何曾著啮痕,却教反缚同心结。sù jǐng hé céng zhù niè hén,què jiào fǎn fù tóng xīn jié。
红丝交结为谁容,约髻安花次第工。hóng sī jiāo jié wèi shuí róng,yuē jì ān huā cì dì gōng。
应爱自看妆镜里,岂须人见影堂中。yīng ài zì kàn zhuāng jìng lǐ,qǐ xū rén jiàn yǐng táng zhōng。
千春不改凝酥面,媚眼微舒若流盼。qiān chūn bù gǎi níng sū miàn,mèi yǎn wēi shū ruò liú pàn。
侯娘怨句鬼先知,玉儿艳质人犹羡。hóu niáng yuàn jù guǐ xiān zhī,yù ér yàn zhì rén yóu xiàn。
当时犀纛定沉埋,绣袜何人拾马嵬。dāng shí xī dào dìng chén mái,xiù wà hé rén shí mǎ wéi。
乞取卿家通替样,许盛银液看千回。qǐ qǔ qīng jiā tōng tì yàng,xǔ shèng yín yè kàn qiān huí。
万转千回负此生,枉将偷嫁占虚名。wàn zhuǎn qiān huí fù cǐ shēng,wǎng jiāng tōu jià zhàn xū míng。
周郎已误难重顾,哭煞厨东阮步兵。zhōu láng yǐ wù nán zhòng gù,kū shā chú dōng ruǎn bù bīng。

王彦泓

明镇江府金坛人,字次回。以岁贡为松江府华亭县训导,卒于官。博学好古,喜作艳体小诗,格调似韩偓。词不多作,而善改昔人词,有加毫颊上之致。有《疑雨集》。 王彦泓的作品>>

猜您喜欢

梦后闻雨

王彦泓

枕畔花香半解酲,愔愔小雨洒帘旌。zhěn pàn huā xiāng bàn jiě chéng,yīn yīn xiǎo yǔ sǎ lián jīng。
自疑身在罗敷院,卧近春蚕啮叶声。zì yí shēn zài luó fū yuàn,wò jìn chūn cán niè yè shēng。

梦后闻雨

王彦泓

若无若有晚潇潇,一榻余香篆字烧。ruò wú ruò yǒu wǎn xiāo xiāo,yī tà yú xiāng zhuàn zì shāo。
怕忆忧欢十年事,只今切莫到芭蕉。pà yì yōu huān shí nián shì,zhǐ jīn qiè mò dào bā jiāo。

四月十七日作花间集韦端己词云:四月十七,正是去年今日别君时

王彦泓

记得西川韦相词,去年今日事堪思。jì dé xī chuān wéi xiāng cí,qù nián jīn rì shì kān sī。
人间刻骨难忘处,最是佯羞忍泪时。rén jiān kè gǔ nán wàng chù,zuì shì yáng xiū rěn lèi shí。

四月十七日作花间集韦端己词云:四月十七,正是去年今日别君时

王彦泓

夜半分明到镜台,柳眉颦绿杏花腮。yè bàn fēn míng dào jìng tái,liǔ méi pín lǜ xìng huā sāi。
半羞半喜依依处,又是离人梦觉时。bàn xiū bàn xǐ yī yī chù,yòu shì lí rén mèng jué shí。

闺人礼佛词

王彦泓

唵叭香薰扫象图,拜容纤弱不禁扶。ǎn bā xiāng xūn sǎo xiàng tú,bài róng xiān ruò bù jìn fú。
轻妆淡服堪描画,鹦鹉笼前捻数珠。qīng zhuāng dàn fú kān miáo huà,yīng wǔ lóng qián niǎn shù zhū。

闺人礼佛词

王彦泓

喉音袅袅齿冷冷,疑有清歌发后庭。hóu yīn niǎo niǎo chǐ lěng lěng,yí yǒu qīng gē fā hòu tíng。
听到甚深微妙字,始知开卷是莲经。tīng dào shén shēn wēi miào zì,shǐ zhī kāi juǎn shì lián jīng。

闺人礼佛词

王彦泓

佛手霜柑奉佛前,锡瓶亲注锡山泉。fú shǒu shuāng gān fèng fú qián,xī píng qīn zhù xī shān quán。
漳兰乍折花三四,未敢先教插鬓边。zhāng lán zhà zhé huā sān sì,wèi gǎn xiān jiào chā bìn biān。

闺人礼佛词

王彦泓

茉莉朝朝供几枝,漫教小玉摘来时。mò lì cháo cháo gōng jǐ zhī,màn jiào xiǎo yù zhāi lái shí。
今朝却喜花盈百,戏掐菩提暗得知。jīn cháo què xǐ huā yíng bǎi,xì qiā pú tí àn dé zhī。

闺人礼佛词

王彦泓

每晨一度到香台,隔日疏慵女伴猜。měi chén yī dù dào xiāng tái,gé rì shū yōng nǚ bàn cāi。
窗外相邀低答应,待人明日浣裙来。chuāng wài xiāng yāo dī dá yīng,dài rén míng rì huàn qún lái。

闺人礼佛词

王彦泓

闲教鹦哥念佛名,狸奴也著戒鱼羹。xián jiào yīng gē niàn fú míng,lí nú yě zhù jiè yú gēng。
爱将莲子鸡头实,换得孩童虱放生。ài jiāng lián zi jī tóu shí,huàn dé hái tóng shī fàng shēng。

闺人礼佛词

王彦泓

凤头弓样改蛮靴,巾覆云鬟一幅罗。fèng tóu gōng yàng gǎi mán xuē,jīn fù yún huán yī fú luó。
只说道妆宜淡浅,看来风致较前多。zhǐ shuō dào zhuāng yí dàn qiǎn,kàn lái fēng zhì jiào qián duō。

闺人礼佛词

王彦泓

楞严初读面生红,为写摩登技忒工。léng yán chū dú miàn shēng hóng,wèi xiě mó dēng jì tè gōng。
还是国风多蕴藉,房融端不及周公。hái shì guó fēng duō yùn jí,fáng róng duān bù jí zhōu gōng。

闺人礼佛词

王彦泓

如花人在散花筵,艳似天魔静似禅。rú huā rén zài sàn huā yán,yàn shì tiān mó jìng shì chán。
若个笔端能写照,济尼亲说与张元。ruò gè bǐ duān néng xiě zhào,jì ní qīn shuō yǔ zhāng yuán。

似梦

王彦泓

似梦浓欢复似真,细看原是掷梭人。shì mèng nóng huān fù shì zhēn,xì kàn yuán shì zhì suō rén。
当初薄怒尤娇绝,笑倩如花更一嗔。dāng chū báo nù yóu jiāo jué,xiào qiàn rú huā gèng yī chēn。

读樊川集

王彦泓

分司非为紫云留,三绾银符只醉游。fēn sī fēi wèi zǐ yún liú,sān wǎn yín fú zhǐ zuì yóu。
饱看花丛意寥落,晚投笺记乞湖州。bǎo kàn huā cóng yì liáo luò,wǎn tóu jiān jì qǐ hú zhōu。