古诗词

邻女有自经者不晓何因而里媪述其光艳皎洁阅日不变且以中夜起自结束选彩而衣配花而戴绾髻涂妆膏唇耀首以至约缣迫袜皆着意精好尽态极妍而始毕命焉其所悬之带以润州朱丝数百条长九尺许为十股细辫手自盘制逾月甫成同伴以为缠腰物也而不知其用意至此为诗以吊之

王彦泓

明姿靓服严妆乍,垂手亭亭俨图画。míng zī jìng fú yán zhuāng zhà,chuí shǒu tíng tíng yǎn tú huà。
女伴当窗唤不应,还疑背面秋千下。nǚ bàn dāng chuāng huàn bù yīng,hái yí bèi miàn qiū qiān xià。
娇痴小妹忽惊啼,懊恼春宵睡似泥。jiāo chī xiǎo mèi hū jīng tí,ào nǎo chūn xiāo shuì shì ní。
何刻停灯开钿匣,几时响屟度楼梯。hé kè tíng dēng kāi diàn xiá,jǐ shí xiǎng xiè dù lóu tī。
肌肤到此真冰雪,颓玉俄俄扶不得。jī fū dào cǐ zhēn bīng xuě,tuí yù é é fú bù dé。
素颈何曾著啮痕,却教反缚同心结。sù jǐng hé céng zhù niè hén,què jiào fǎn fù tóng xīn jié。
红丝交结为谁容,约髻安花次第工。hóng sī jiāo jié wèi shuí róng,yuē jì ān huā cì dì gōng。
应爱自看妆镜里,岂须人见影堂中。yīng ài zì kàn zhuāng jìng lǐ,qǐ xū rén jiàn yǐng táng zhōng。
千春不改凝酥面,媚眼微舒若流盼。qiān chūn bù gǎi níng sū miàn,mèi yǎn wēi shū ruò liú pàn。
侯娘怨句鬼先知,玉儿艳质人犹羡。hóu niáng yuàn jù guǐ xiān zhī,yù ér yàn zhì rén yóu xiàn。
当时犀纛定沉埋,绣袜何人拾马嵬。dāng shí xī dào dìng chén mái,xiù wà hé rén shí mǎ wéi。
乞取卿家通替样,许盛银液看千回。qǐ qǔ qīng jiā tōng tì yàng,xǔ shèng yín yè kàn qiān huí。
万转千回负此生,枉将偷嫁占虚名。wàn zhuǎn qiān huí fù cǐ shēng,wǎng jiāng tōu jià zhàn xū míng。
周郎已误难重顾,哭煞厨东阮步兵。zhōu láng yǐ wù nán zhòng gù,kū shā chú dōng ruǎn bù bīng。

王彦泓

明镇江府金坛人,字次回。以岁贡为松江府华亭县训导,卒于官。博学好古,喜作艳体小诗,格调似韩偓。词不多作,而善改昔人词,有加毫颊上之致。有《疑雨集》。 王彦泓的作品>>

猜您喜欢

个人

王彦泓

花影幽窗掩独眠,博山清昼起孤烟。huā yǐng yōu chuāng yǎn dú mián,bó shān qīng zhòu qǐ gū yān。
南朝弱态憨偏好,西子愁眉忍更妍。nán cháo ruò tài hān piān hǎo,xī zi chóu méi rěn gèng yán。
来梦草香怀夕夕,断肠书字袖年年。lái mèng cǎo xiāng huái xī xī,duàn cháng shū zì xiù nián nián。
阑干一曲无多地,才著思量便渺然。lán gàn yī qū wú duō dì,cái zhù sī liàng biàn miǎo rán。

个人

王彦泓

声影遥闻泪已澜,寒暄都付一长叹。shēng yǐng yáo wén lèi yǐ lán,hán xuān dōu fù yī zhǎng tàn。
承恩有貌非因貌,觞绪无欢只为欢。chéng ēn yǒu mào fēi yīn mào,shāng xù wú huān zhǐ wèi huān。
嘱妾勉留颜色在,感君能谅笑啼难。zhǔ qiè miǎn liú yán sè zài,gǎn jūn néng liàng xiào tí nán。
胡琴学得羞频弄,珍重郎来为一弹。hú qín xué dé xiū pín nòng,zhēn zhòng láng lái wèi yī dàn。

个人

王彦泓

湿泪荧荧眼尾寒,髻花低坠懒重安。shī lèi yíng yíng yǎn wěi hán,jì huā dī zhuì lǎn zhòng ān。
良期屡被鱼笺误,幽闷难凭鹊语宽。liáng qī lǚ bèi yú jiān wù,yōu mèn nán píng què yǔ kuān。
多为问津添险阻,反因迷路暂团圞。duō wèi wèn jīn tiān xiǎn zǔ,fǎn yīn mí lù zàn tuán luán。
相看只有悲愁分,虚被郎呼是所欢。xiāng kàn zhǐ yǒu bēi chóu fēn,xū bèi láng hū shì suǒ huān。

个人

王彦泓

窗白鸦啼又晓钟,幽欢光景易匆匆。chuāng bái yā tí yòu xiǎo zhōng,yōu huān guāng jǐng yì cōng cōng。
须防指袖飘香气,莫虑梳头减绣工。xū fáng zhǐ xiù piāo xiāng qì,mò lǜ shū tóu jiǎn xiù gōng。
眉鬓尚贪星下看,腰身宁耐午前慵。méi bìn shàng tān xīng xià kàn,yāo shēn níng nài wǔ qián yōng。
情悰易被人猜料,只恐矜持愈不同。qíng cóng yì bèi rén cāi liào,zhǐ kǒng jīn chí yù bù tóng。

个人

王彦泓

月下来过月下归,银灯照影著秋衣。yuè xià lái guò yuè xià guī,yín dēng zhào yǐng zhù qiū yī。
裙腰剩得篝香暖,掠鬓仍开匣镜晖。qún yāo shèng dé gōu xiāng nuǎn,lüè bìn réng kāi xiá jìng huī。
花里送郎真草草,人前见妾莫依依。huā lǐ sòng láng zhēn cǎo cǎo,rén qián jiàn qiè mò yī yī。
钟情不比闲情样,踪迹何妨一日稀。zhōng qíng bù bǐ xián qíng yàng,zōng jì hé fáng yī rì xī。

个人

王彦泓

古桂幽香曝晓晴,玉人风格照秋明。gǔ guì yōu xiāng pù xiǎo qíng,yù rén fēng gé zhào qiū míng。
恰宜重九当初度,喜听双文是小名。qià yí zhòng jiǔ dāng chū dù,xǐ tīng shuāng wén shì xiǎo míng。
好梦更徵裙带解,私书合用佩囊盛。hǎo mèng gèng zhēng qún dài jiě,sī shū hé yòng pèi náng shèng。
妆成自赏通身影,秋水帘前有一泓。zhuāng chéng zì shǎng tōng shēn yǐng,qiū shuǐ lián qián yǒu yī hóng。

未狂社诸君效剑南体

王彦泓

狂心难按是今年,花市湖堤早著鞭。kuáng xīn nán àn shì jīn nián,huā shì hú dī zǎo zhù biān。
笑倩客扶桃叶醉,喜听人骂柘枝颠。xiào qiàn kè fú táo yè zuì,xǐ tīng rén mà zhè zhī diān。
神仙枉被浮名误,宰相何妨曲子传。shén xiān wǎng bèi fú míng wù,zǎi xiāng hé fáng qū zi chuán。
圣代独能容放荡,醉侯汤沐不教镌。shèng dài dú néng róng fàng dàng,zuì hóu tāng mù bù jiào juān。

可叹

王彦泓

双屧千金百万钗,也须天与画眉才。shuāng xiè qiān jīn bǎi wàn chāi,yě xū tiān yǔ huà méi cái。
能知细腻风光处,恰羡顽痴福分来。néng zhī xì nì fēng guāng chù,qià xiàn wán chī fú fēn lái。
浴态岂宜燃烛看,笑颜宁为裂缯开。yù tài qǐ yí rán zhú kàn,xiào yán níng wèi liè zēng kāi。
荆王梦境模糊甚,却著词臣仔细裁。jīng wáng mèng jìng mó hú shén,què zhù cí chén zǎi xì cái。

空屋元微之诗有朝辞空屋去

王彦泓

秋屋凝尘暗簟纹,冷风萧瑟动灵裙。qiū wū níng chén àn diàn wén,lěng fēng xiāo sè dòng líng qún。
床头剩药求医卖,箧底遗香任婢分。chuáng tóu shèng yào qiú yī mài,qiè dǐ yí xiāng rèn bì fēn。
痛定更思贫妇叹,才荒犹阙奠妻文。tòng dìng gèng sī pín fù tàn,cái huāng yóu quē diàn qī wén。
凄凉欲就魂筵醉,把酒相呼泪雨纷。qī liáng yù jiù hún yán zuì,bǎ jiǔ xiāng hū lèi yǔ fēn。

九月初八出门日别妇柩作

王彦泓

此行谁更问归期,十载穷栖耐别离。cǐ xíng shuí gèng wèn guī qī,shí zài qióng qī nài bié lí。
脱钏为供宾客醉,寄书不作女儿悲。tuō chuàn wèi gōng bīn kè zuì,jì shū bù zuò nǚ ér bēi。
豪场志业终迟就,病榻羸姿已莫支。háo chǎng zhì yè zhōng chí jiù,bìng tà léi zī yǐ mò zhī。
悔不闭门同井臼,一生青案对元眉。huǐ bù bì mén tóng jǐng jiù,yī shēng qīng àn duì yuán méi。

遗恨

王彦泓

返魂续命亦人谋,蹭蹬终令误死休。fǎn hún xù mìng yì rén móu,cèng dēng zhōng lìng wù sǐ xiū。
忍病尚防儿辈觉,耐贫应虑老亲忧。rěn bìng shàng fáng ér bèi jué,nài pín yīng lǜ lǎo qīn yōu。
参苓价迥多难继,丝絮年凶亦未周。cān líng jià jiǒng duō nán jì,sī xù nián xiōng yì wèi zhōu。
更有一端遗恨在,不申禳祷戒屠牛。gèng yǒu yī duān yí hèn zài,bù shēn ráng dǎo jiè tú niú。

宾于席上徐霞话旧

王彦泓

重见徐娘未老时,蕙兰心性玉风姿。zhòng jiàn xú niáng wèi lǎo shí,huì lán xīn xìng yù fēng zī。
不忘杜牧寻春约,犹诵元稹记事诗。bù wàng dù mù xún chūn yuē,yóu sòng yuán zhěn jì shì shī。
时世妆梳浓淡改,儿郎情境浅深知。shí shì zhuāng shū nóng dàn gǎi,ér láng qíng jìng qiǎn shēn zhī。
栖鸾会上桐花树,俊眼详看一稳枝。qī luán huì shàng tóng huā shù,jùn yǎn xiáng kàn yī wěn zhī。

泊舟晚兴

王彦泓

蓬窗灯火听秋霖,脱帽搔头懒复簪。péng chuāng dēng huǒ tīng qiū lín,tuō mào sāo tóu lǎn fù zān。
衰病渐成因酒渴,闲心难断只书淫。shuāi bìng jiàn chéng yīn jiǔ kě,xián xīn nán duàn zhǐ shū yín。
桃根剪烛纤纤手,小玉添香瑟瑟衾。táo gēn jiǎn zhú xiān xiān shǒu,xiǎo yù tiān xiāng sè sè qīn。
此味近来残嚼蜡,不妨为客自萧森。cǐ wèi jìn lái cán jué là,bù fáng wèi kè zì xiāo sēn。

泊舟晚兴

王彦泓

烟林晚泊惬幽心,况有沿堤络纬音。yān lín wǎn pō qiè yōu xīn,kuàng yǒu yán dī luò wěi yīn。
溪雨送凉来枕簟,瓶花横影到衣襟。xī yǔ sòng liáng lái zhěn diàn,píng huā héng yǐng dào yī jīn。
烧残败叶茶初沸,病倒羸童酒自斟。shāo cán bài yè chá chū fèi,bìng dào léi tóng jiǔ zì zhēn。
潘岳遇秋多感慨,不堪重写悼亡吟。pān yuè yù qiū duō gǎn kǎi,bù kān zhòng xiě dào wáng yín。

又为宾于道意中语

王彦泓

朝霞和雪蜃窗明,的的容辉称小名。cháo xiá hé xuě shèn chuāng míng,de de róng huī chēng xiǎo míng。
瘦燕本来肤肉暖,肥环元是骨躯轻。shòu yàn běn lái fū ròu nuǎn,féi huán yuán shì gǔ qū qīng。
语时细领幽兰气,曲罢犹疑脆管声。yǔ shí xì lǐng yōu lán qì,qū bà yóu yí cuì guǎn shēng。
仙质未宜金屋贮,绿梅花下著卿卿。xiān zhì wèi yí jīn wū zhù,lǜ méi huā xià zhù qīng qīng。