古诗词

题章三洲易学纪成卷

朱浙

天覆与地载,大易行其中。tiān fù yǔ dì zài,dà yì xíng qí zhōng。
先天地而有,后天地而终。xiān tiān dì ér yǒu,hòu tiān dì ér zhōng。
气机自活泼,理趣何冲融。qì jī zì huó pō,lǐ qù hé chōng róng。
尝闻古圣人,爰有包羲氏。cháng wén gǔ shèng rén,yuán yǒu bāo xī shì。
洞彻阴阳关,妙写鬼神秘。dòng chè yīn yáng guān,miào xiě guǐ shén mì。
乃始作八卦,重为六十四。nǎi shǐ zuò bā guà,zhòng wèi liù shí sì。
画成方有易,易在未画前。huà chéng fāng yǒu yì,yì zài wèi huà qián。
一画复一画,其势皆自然。yī huà fù yī huà,qí shì jiē zì rán。
先天虽无言,默焉思已传。xiān tiān suī wú yán,mò yān sī yǐ chuán。
尔来几千秋,圣圣凡屡作。ěr lái jǐ qiān qiū,shèng shèng fán lǚ zuò。
先后互发明,灿然在心目。xiān hòu hù fā míng,càn rán zài xīn mù。
昭扬玄中玄,所以觉后觉。zhāo yáng xuán zhōng xuán,suǒ yǐ jué hòu jué。
孔氏编三绝,犹著为六经。kǒng shì biān sān jué,yóu zhù wèi liù jīng。
家传而人诵,万古垂日星。jiā chuán ér rén sòng,wàn gǔ chuí rì xīng。
圣朝重置师,教育充明庭。shèng cháo zhòng zhì shī,jiào yù chōng míng tíng。
吾莆富鸿儒,正学绍邹鲁。wú pú fù hóng rú,zhèng xué shào zōu lǔ。
古老相沿袭,近习迷太古。gǔ lǎo xiāng yán xí,jìn xí mí tài gǔ。
六经缺其一,无乃太莽卤。liù jīng quē qí yī,wú nǎi tài mǎng lǔ。
夫子台中彦,谪官海上濆。fū zi tái zhōng yàn,zhé guān hǎi shàng fén。
时哉深易道,乐矣阐人文。shí zāi shēn yì dào,lè yǐ chǎn rén wén。
端然坐皋比,开口吐所闻。duān rán zuò gāo bǐ,kāi kǒu tǔ suǒ wén。
亹亹启青衿,无徒资诵读。wěi wěi qǐ qīng jīn,wú tú zī sòng dú。
剽窃口耳间,只用媒利禄。piāo qiè kǒu ěr jiān,zhǐ yòng méi lì lù。
善学颜子渊,庶几不远复。shàn xué yán zi yuān,shù jǐ bù yuǎn fù。
下士未闻道,悔吝动相求。xià shì wèi wén dào,huǐ lìn dòng xiāng qiú。
既蹈浚恒凶,或承覆餗羞。jì dǎo jùn héng xiōng,huò chéng fù sù xiū。
洗心从君学,庶用寡愆尤。xǐ xīn cóng jūn xué,shù yòng guǎ qiān yóu。

朱浙

明福建莆田人,字必东,号损岩。嘉靖二年进士,授御史。帝亟欲尊生母,而群臣必欲帝母昭圣皇太后,浙亦上疏力争。帝怒,立捕至内廷,除名为民。有《天马山房遗稿》。 朱浙的作品>>

猜您喜欢

和韵奉招方岩兼呈马师山

朱浙

移了新亭结了桥,闲中日月此中消。yí le xīn tíng jié le qiáo,xián zhōng rì yuè cǐ zhōng xiāo。
天晴海畔峰峦出,雨足墙阴薜荔骄。tiān qíng hǎi pàn fēng luán chū,yǔ zú qiáng yīn bì lì jiāo。
石掌横撑当酒案,松枝低亚任诗瓢。shí zhǎng héng chēng dāng jiǔ àn,sōng zhī dī yà rèn shī piáo。
方岩野客能相访,预报山灵折简招。fāng yán yě kè néng xiāng fǎng,yù bào shān líng zhé jiǎn zhāo。

寄题景范亭

朱浙

瑞霭霏微半不分,遥从江树望江门。ruì ǎi fēi wēi bàn bù fēn,yáo cóng jiāng shù wàng jiāng mén。
橘中遗老今无恙,灶下桐声旧有闻。jú zhōng yí lǎo jīn wú yàng,zào xià tóng shēng jiù yǒu wén。
葵藿丹心瞻日近,庭闱风色及春温。kuí huò dān xīn zhān rì jìn,tíng wéi fēng sè jí chūn wēn。
自怜憔悴逋臣影,释褐曾沾玉露恩。zì lián qiáo cuì bū chén yǐng,shì hè céng zhān yù lù ēn。

扳和坡翁狱中寄子由二韵

朱浙

澹烟芳草共萋萋,缭绕长堤极目低。dàn yān fāng cǎo gòng qī qī,liáo rào zhǎng dī jí mù dī。
素食已应惭仗马,生还那敢望金鸡。sù shí yǐ yīng cán zhàng mǎ,shēng hái nà gǎn wàng jīn jī。
一犁独把无遗业,万里携孥任老妻。yī lí dú bǎ wú yí yè,wàn lǐ xié nú rèn lǎo qī。
日暮愁心何处是,八壶东畔五侯西。rì mù chóu xīn hé chù shì,bā hú dōng pàn wǔ hóu xī。

扳和坡翁狱中寄子由二韵

朱浙

落魄长安不见春,百年荣辱梦中身。luò pò zhǎng ān bù jiàn chūn,bǎi nián róng rǔ mèng zhōng shēn。
堂堂岁月双蓬鬓,碌碌乾坤一旅人。táng táng suì yuè shuāng péng bìn,lù lù qián kūn yī lǚ rén。
国内交亲闲屈指,天涯回首正伤神。guó nèi jiāo qīn xián qū zhǐ,tiān yá huí shǒu zhèng shāng shén。
和风阻水浑无赖,南望湖边又问津。hé fēng zǔ shuǐ hún wú lài,nán wàng hú biān yòu wèn jīn。

二府少峰江先生同令弟章山哭其季方文厓上舍得诗二首示及索和赋此

朱浙

远道音尘定是非,西原空切脊令悲。yuǎn dào yīn chén dìng shì fēi,xī yuán kōng qiè jí lìng bēi。
浮生鼎鼎只如此,合眼时时还见之。fú shēng dǐng dǐng zhǐ rú cǐ,hé yǎn shí shí hái jiàn zhī。
青草池塘幽梦断,紫荆风雨暮阴移。qīng cǎo chí táng yōu mèng duàn,zǐ jīng fēng yǔ mù yīn yí。
人情一别消魂后,轻易繁霜入鬓丝。rén qíng yī bié xiāo hún hòu,qīng yì fán shuāng rù bìn sī。

二府少峰江先生同令弟章山哭其季方文厓上舍得诗二首示及索和赋此

朱浙

野日悽悽翳病眸,西风烈烈罕时休。yě rì qī qī yì bìng móu,xī fēng liè liè hǎn shí xiū。
飞腾且被才名误,廓落俄惊岁月遒。fēi téng qiě bèi cái míng wù,kuò luò é jīng suì yuè qiú。
云树空遮千里道,古今不尽夕阳愁。yún shù kōng zhē qiān lǐ dào,gǔ jīn bù jǐn xī yáng chóu。
残灯孤馆初闻雁,正自伤魂况值秋。cán dēng gū guǎn chū wén yàn,zhèng zì shāng hún kuàng zhí qiū。

落花

朱浙

花开长自掩柴扉,闻道春归却未归。huā kāi zhǎng zì yǎn chái fēi,wén dào chūn guī què wèi guī。
出洞暗随流水远,乘风高逐晓云飞。chū dòng àn suí liú shuǐ yuǎn,chéng fēng gāo zhú xiǎo yún fēi。
馀香正喜临书幌,秀色还堪著彩衣。yú xiāng zhèng xǐ lín shū huǎng,xiù sè hái kān zhù cǎi yī。
病起逢春抛药裹,摩娑瘦骨近应肥。bìng qǐ féng chūn pāo yào guǒ,mó suō shòu gǔ jìn yīng féi。

落花

朱浙

倦倚危阑日未斜,碧云芳草遍天涯。juàn yǐ wēi lán rì wèi xié,bì yún fāng cǎo biàn tiān yá。
泥融海燕营香垒,花暖崖蜂闹晚衙。ní róng hǎi yàn yíng xiāng lěi,huā nuǎn yá fēng nào wǎn yá。
抚景有时成独笑,留春无计转须嗟。fǔ jǐng yǒu shí chéng dú xiào,liú chūn wú jì zhuǎn xū jiē。
何当一摘蟠桃实,共结幽期九万赊。hé dāng yī zhāi pán táo shí,gòng jié yōu qī jiǔ wàn shē。

落花

朱浙

一拂瑶琴一再弹,春明那负酒杯宽。yī fú yáo qín yī zài dàn,chūn míng nà fù jiǔ bēi kuān。
红英树尾香犹恋,绿玉庭心影正团。hóng yīng shù wěi xiāng yóu liàn,lǜ yù tíng xīn yǐng zhèng tuán。
清景可孤天上月,流光堪老镜中鸾。qīng jǐng kě gū tiān shàng yuè,liú guāng kān lǎo jìng zhōng luán。
槁桐不尽相思调,忍探当年白玉环。gǎo tóng bù jǐn xiāng sī diào,rěn tàn dāng nián bái yù huán。

落花

朱浙

白石苔生紫锦鳞,繁英碎点绣文茵。bái shí tái shēng zǐ jǐn lín,fán yīng suì diǎn xiù wén yīn。
攀翻曾被君王宠,摧落均沾天地仁。pān fān céng bèi jūn wáng chǒng,cuī luò jūn zhān tiān dì rén。
明月关河千里共,春山风雨一番新。míng yuè guān hé qiān lǐ gòng,chūn shān fēng yǔ yī fān xīn。
长安陌上花如绮,多少人间自得人。zhǎng ān mò shàng huā rú qǐ,duō shǎo rén jiān zì dé rén。

觅菊

朱浙

群季风流共一家,相携黄石看黄花。qún jì fēng liú gòng yī jiā,xiāng xié huáng shí kàn huáng huā。
主人好事那相厌,自得不知时自夸。zhǔ rén hǎo shì nà xiāng yàn,zì dé bù zhī shí zì kuā。
秋水菱荷先陨落,春阳桃李漫纷华。qiū shuǐ líng hé xiān yǔn luò,chūn yáng táo lǐ màn fēn huá。
十弓借与阶前地,为觅苍金寸许芽。shí gōng jiè yǔ jiē qián dì,wèi mì cāng jīn cùn xǔ yá。

觅菊

朱浙

白发黄花意自违,野情秋色澹适宜。bái fā huáng huā yì zì wéi,yě qíng qiū sè dàn shì yí。
懒从碧草荒三径,独对西风酹一卮。lǎn cóng bì cǎo huāng sān jìng,dú duì xī fēng lèi yī zhī。
真景闻人争诧说,赏心嗟我负襟期。zhēn jǐng wén rén zhēng chà shuō,shǎng xīn jiē wǒ fù jīn qī。
明年此际花时候,拄杖敲门定是谁。míng nián cǐ jì huā shí hòu,zhǔ zhàng qiāo mén dìng shì shuí。

觅菊

朱浙

高下还须费剪裁,晓晴篱落锦屏开。gāo xià hái xū fèi jiǎn cái,xiǎo qíng lí luò jǐn píng kāi。
奇香迥与他年别,仙品新从何处来。qí xiāng jiǒng yǔ tā nián bié,xiān pǐn xīn cóng hé chù lái。
生意天然难罨画,化工原自厚栽培。shēng yì tiān rán nán yǎn huà,huà gōng yuán zì hòu zāi péi。
陶公匪爱杯中绿,直爱秋光泛酒杯。táo gōng fěi ài bēi zhōng lǜ,zhí ài qiū guāng fàn jiǔ bēi。

觅菊

朱浙

荷花博士古来有,菊圃主人今是君。hé huā bó shì gǔ lái yǒu,jú pǔ zhǔ rén jīn shì jūn。
雅操静从霜后见,幽香偏爱月中闻。yǎ cāo jìng cóng shuāng hòu jiàn,yōu xiāng piān ài yuè zhōng wén。
自怜浮世知音少,谁把瑶华结赠殷。zì lián fú shì zhī yīn shǎo,shuí bǎ yáo huá jié zèng yīn。
万顷秋光无尽藏,满篱不惜许平分。wàn qǐng qiū guāng wú jǐn cáng,mǎn lí bù xī xǔ píng fēn。

送李司训迁官永福

朱浙

秋深行色淡相关,一片翔云况可攀。qiū shēn xíng sè dàn xiāng guān,yī piàn xiáng yún kuàng kě pān。
鼎吕已增吾道重,岩廊曾得此身闲。dǐng lǚ yǐ zēng wú dào zhòng,yán láng céng dé cǐ shēn xián。
清真迥出风尘外,吏隐更存水石间。qīng zhēn jiǒng chū fēng chén wài,lì yǐn gèng cún shuǐ shí jiān。
十载莆阳无长物,逢人惟说八壶山。shí zài pú yáng wú zhǎng wù,féng rén wéi shuō bā hú shān。
1791234567»