古诗词

青山歌

邵宝

吾闻太湖之上郡山丛,参差一碧皆摩空。wú wén tài hú zhī shàng jùn shān cóng,cān chà yī bì jiē mó kōng。
兹山乃独擅名字,两洞庭北夫椒东。zī shān nǎi dú shàn míng zì,liǎng dòng tíng běi fū jiāo dōng。
南条西来几经络,东将到海还盘薄。nán tiáo xī lái jǐ jīng luò,dōng jiāng dào hǎi hái pán báo。
左旋右引真有情,古色疑从天上落。zuǒ xuán yòu yǐn zhēn yǒu qíng,gǔ sè yí cóng tiān shàng luò。
望湖亭如一巢小,万顷烟涛连树杪。wàng hú tíng rú yī cháo xiǎo,wàn qǐng yān tāo lián shù miǎo。
七十二峰名者谁,今古兴亡云杳杳。qī shí èr fēng míng zhě shuí,jīn gǔ xīng wáng yún yǎo yǎo。
援琴曾和桓山歌,断碑破冢如予何。yuán qín céng hé huán shān gē,duàn bēi pò zhǒng rú yǔ hé。
振衣独上最高处,沧浪调远清风多。zhèn yī dú shàng zuì gāo chù,cāng làng diào yuǎn qīng fēng duō。
旧诏归来病新起,拭目江湖千万里。jiù zhào guī lái bìng xīn qǐ,shì mù jiāng hú qiān wàn lǐ。
丹邱信有在人间,兹山兹山无乃是。dān qiū xìn yǒu zài rén jiān,zī shān zī shān wú nǎi shì。
老僧报我山花春,题诗为报山中人。lǎo sēng bào wǒ shān huā chūn,tí shī wèi bào shān zhōng rén。
它日歌词已陈迹,谓君再拂湖边石。tā rì gē cí yǐ chén jì,wèi jūn zài fú hú biān shí。
吾尝一题少室三匡庐,不知山灵谓我今何如。wú cháng yī tí shǎo shì sān kuāng lú,bù zhī shān líng wèi wǒ jīn hé rú。

邵宝

明常州府无锡人,字国贤,号二泉。成化二十年进士,授许州知州,躬课农桑,仿朱熹社仓,立积散法。迁江西提学副使,修白鹿书院学舍以处学者,教人以致知力行为本,革数十年不葬亲之俗,奏请停开银矿。宁王朱宸濠索诗文,峻却之。正德四年迁右副御史,总督漕运,忤刘瑾,勒致仕。瑾诛,升户部右侍郎,拜南礼部尚书,恳辞。诗文以李东阳为宗。谥文庄,学者称二泉先生。有《漕政举要》、《慧山记》、《容春堂集》等。 邵宝的作品>>

猜您喜欢

陆全卿夜过锡代东

邵宝

回首羊肠谢险途,归来还自旧陈湖。huí shǒu yáng cháng xiè xiǎn tú,guī lái hái zì jiù chén hú。
他年故有寻僧兴,何处青山酒一壶。tā nián gù yǒu xún sēng xīng,hé chù qīng shān jiǔ yī hú。

王中书为祖上人写翻经图松庵僧请题志感

邵宝

谁识翻经祖上人,中书画里见来真。shuí shí fān jīng zǔ shàng rén,zhōng shū huà lǐ jiàn lái zhēn。
当时客有先公在,不见风仪独怆神。dāng shí kè yǒu xiān gōng zài,bù jiàn fēng yí dú chuàng shén。

为冯廷伯题画

邵宝

八极周流皆我神,世间争爱梦中春。bā jí zhōu liú jiē wǒ shén,shì jiān zhēng ài mèng zhōng chūn。
凭君莫向痴人说,谁信无身是有身。píng jūn mò xiàng chī rén shuō,shuí xìn wú shēn shì yǒu shēn。

为冯廷伯题画

邵宝

茫茫碧海上无天,何处乘槎不是仙。máng máng bì hǎi shàng wú tiān,hé chù chéng chá bù shì xiān。
回首汉廷千载矣,令人却忆问津年。huí shǒu hàn tíng qiān zài yǐ,lìng rén què yì wèn jīn nián。

谢王郡公送鹿

邵宝

书院初成路亦开,呦呦鹿自郡堂来。shū yuàn chū chéng lù yì kāi,yōu yōu lù zì jùn táng lái。
廿年却醒庐山梦,春草还生点易台。niàn nián què xǐng lú shān mèng,chūn cǎo hái shēng diǎn yì tái。

月岩

邵宝

岩岩千仞江边石,海月高时影在波。yán yán qiān rèn jiāng biān shí,hǎi yuè gāo shí yǐng zài bō。
有客吹箫非赤壁,主人高兴夜如何。yǒu kè chuī xiāo fēi chì bì,zhǔ rén gāo xīng yè rú hé。

读冯廷伯元始剩语三绝

邵宝

会当子午全无象,子到中间一点生。huì dāng zi wǔ quán wú xiàng,zi dào zhōng jiān yī diǎn shēng。
从此乾坤还日月,此天先后自分明。cóng cǐ qián kūn hái rì yuè,cǐ tiān xiān hòu zì fēn míng。

读冯廷伯元始剩语三绝

邵宝

太极生人人会谈,但能知二不知三。tài jí shēng rén rén huì tán,dàn néng zhī èr bù zhī sān。
谁将拈出三中一,还与濂溪老子参。shuí jiāng niān chū sān zhōng yī,hái yǔ lián xī lǎo zi cān。

读冯廷伯元始剩语三绝

邵宝

才怪多言言已多,风来水面便生波。cái guài duō yán yán yǐ duō,fēng lái shuǐ miàn biàn shēng bō。
不如跳出樊笼去,独和尧夫击壤歌。bù rú tiào chū fán lóng qù,dú hé yáo fū jī rǎng gē。

吴蜀胜游

邵宝

西入岷嶓东到海,长江万里似银河。xī rù mín bō dōng dào hǎi,zhǎng jiāng wàn lǐ shì yín hé。
凭谁为问乘槎客,天上人间乐柰何。píng shuí wèi wèn chéng chá kè,tiān shàng rén jiān lè nài hé。

种兰谢赵宜兴

邵宝

九畹滋兰自楚人,草荒茅塞几千春。jiǔ wǎn zī lán zì chǔ rén,cǎo huāng máo sāi jǐ qiān chūn。
而今乞得山中种,老眼看来种种真。ér jīn qǐ dé shān zhōng zhǒng,lǎo yǎn kàn lái zhǒng zhǒng zhēn。

和丁仁夫梦中忆涣然亭

邵宝

三子从容侍一亭,夜深灯火共谈经。sān zi cóng róng shì yī tíng,yè shēn dēng huǒ gòng tán jīng。
因君却愧蒿庵意,曾许春风点瑟声。yīn jūn què kuì hāo ān yì,céng xǔ chūn fēng diǎn sè shēng。

喜鹊图

邵宝

他年屡为占慈母,母亦屡占游子归。tā nián lǚ wèi zhàn cí mǔ,mǔ yì lǚ zhàn yóu zi guī。
今日中庭无一事,闲看风色亦依稀。jīn rì zhōng tíng wú yī shì,xián kàn fēng sè yì yī xī。

谖草图

邵宝

百年日短子心长,我为谖花爱此觞。bǎi nián rì duǎn zi xīn zhǎng,wǒ wèi xuān huā ài cǐ shāng。
今日东湖图画里,彩衣春酒庆当场。jīn rì dōng hú tú huà lǐ,cǎi yī chūn jiǔ qìng dāng chǎng。

春日观画于成汝从宅

邵宝

龙眠猎骑云湖菊,笔底风神眼底稀。lóng mián liè qí yún hú jú,bǐ dǐ fēng shén yǎn dǐ xī。
春日石鱼湖上雪,坐怜清赏几添衣。chūn rì shí yú hú shàng xuě,zuò lián qīng shǎng jǐ tiān yī。