古诗词

天趣园十景歌

邵宝

石壁巉岩天斫成,一屏万古长青青。shí bì chán yán tiān zhuó chéng,yī píng wàn gǔ zhǎng qīng qīng。
萧园卜邻得正直,谁谓与立天无情。xiāo yuán bo lín dé zhèng zhí,shuí wèi yǔ lì tiān wú qíng。
磐石坦然在平地,四望烟霞以为际。pán shí tǎn rán zài píng dì,sì wàng yān xiá yǐ wèi jì。
数人共坐尚有馀,下布莓苔作文罽。shù rén gòng zuò shàng yǒu yú,xià bù méi tái zuò wén jì。
原泉混混何处来,白虹委地声鸣雷。yuán quán hùn hùn hé chù lái,bái hóng wěi dì shēng míng léi。
水哉有本故如是,清泠未受人间埃。shuǐ zāi yǒu běn gù rú shì,qīng líng wèi shòu rén jiān āi。
曲水流随石渠曲,曲曲春风动新渌,觞泛兰亭客如玉。qū shuǐ liú suí shí qú qū,qū qū chūn fēng dòng xīn lù,shāng fàn lán tíng kè rú yù。
方池水亦潴为方,汪洋数顷涵天光。fāng chí shuǐ yì zhū wèi fāng,wāng yáng shù qǐng hán tiān guāng。
昔人曾赋半亩塘,今也有客歌沧浪。xī rén céng fù bàn mǔ táng,jīn yě yǒu kè gē cāng làng。
水碓有机非作巧,终古周旋曾未了。shuǐ duì yǒu jī fēi zuò qiǎo,zhōng gǔ zhōu xuán céng wèi le。
寻常成物不言劳,更复何心较多少。xún cháng chéng wù bù yán láo,gèng fù hé xīn jiào duō shǎo。
钓矶垂钓者何人,千秋再睹磻溪春。diào jī chuí diào zhě hé rén,qiān qiū zài dǔ pán xī chūn。
水清见石鱼可数,旁有闲地堪经纶。shuǐ qīng jiàn shí yú kě shù,páng yǒu xián dì kān jīng lún。
丹穴于今亦何有,有窟如屋大于斗。dān xué yú jīn yì hé yǒu,yǒu kū rú wū dà yú dòu。
垆鼎已亡存杵臼,应是山灵为诃守。lú dǐng yǐ wáng cún chǔ jiù,yīng shì shān líng wèi hē shǒu。
漱清轩外水涟漪,仰高亭前山崛奇。shù qīng xuān wài shuǐ lián yī,yǎng gāo tíng qián shān jué qí。
丹青尽物不尽意,意在地官南望时。dān qīng jǐn wù bù jǐn yì,yì zài dì guān nán wàng shí。

邵宝

明常州府无锡人,字国贤,号二泉。成化二十年进士,授许州知州,躬课农桑,仿朱熹社仓,立积散法。迁江西提学副使,修白鹿书院学舍以处学者,教人以致知力行为本,革数十年不葬亲之俗,奏请停开银矿。宁王朱宸濠索诗文,峻却之。正德四年迁右副御史,总督漕运,忤刘瑾,勒致仕。瑾诛,升户部右侍郎,拜南礼部尚书,恳辞。诗文以李东阳为宗。谥文庄,学者称二泉先生。有《漕政举要》、《慧山记》、《容春堂集》等。 邵宝的作品>>

猜您喜欢

代简尤苍梧

邵宝

岁行六十复庚辰,林下相看各远尘。suì xíng liù shí fù gēng chén,lín xià xiāng kàn gè yuǎn chén。
已遂还家君有地,未成报国我何人。yǐ suì hái jiā jūn yǒu dì,wèi chéng bào guó wǒ hé rén。
高歌缘酒应须醉,细字青灯尚可亲。gāo gē yuán jiǔ yīng xū zuì,xì zì qīng dēng shàng kě qīn。
漫道梅花堪介寿,雪晴初见九峰春。màn dào méi huā kān jiè shòu,xuě qíng chū jiàn jiǔ fēng chūn。

王郡公命善权僧访予山中因遣僧圆金驰谢

邵宝

郡守题书走客僧,惠山方丈路登登。jùn shǒu tí shū zǒu kè sēng,huì shān fāng zhàng lù dēng dēng。
东坡兴远公真是,彭泽风高我未能。dōng pō xīng yuǎn gōng zhēn shì,péng zé fēng gāo wǒ wèi néng。
皂盖来时随一鹤,青松阴处驻双藤。zào gài lái shí suí yī hè,qīng sōng yīn chù zhù shuāng téng。
此情久待成图画,独倚西楼望不胜。cǐ qíng jiǔ dài chéng tú huà,dú yǐ xī lóu wàng bù shèng。

作诗后圆金来报车从临我绣岭草堂欲追候之已无及矣复次韵以谢不敏

邵宝

竹垆久矣待公来,应识宾筵赋有莱。zhú lú jiǔ yǐ dài gōng lái,yīng shí bīn yán fù yǒu lái。
肯信昼回松阁梦,却闻客到草堂开。kěn xìn zhòu huí sōng gé mèng,què wén kè dào cǎo táng kāi。
一时诗已留僧刻,三子情如为我陪。yī shí shī yǐ liú sēng kè,sān zi qíng rú wèi wǒ péi。
分付山灵知岁月,兰亭今日正流杯。fēn fù shān líng zhī suì yuè,lán tíng jīn rì zhèng liú bēi。

吴星士道光来自许州闻其谈旧事感而有作

邵宝

布衣初拂洛京尘,犹是当年从我身。bù yī chū fú luò jīng chén,yóu shì dāng nián cóng wǒ shēn。
半夜话穷三十载,一时指屈数千人。bàn yè huà qióng sān shí zài,yī shí zhǐ qū shù qiān rén。
凤皇鹖雀元非误,桃李甘棠久更真。fèng huáng hé què yuán fēi wù,táo lǐ gān táng jiǔ gèng zhēn。
试问社仓南树木,几回秋雨几回春。shì wèn shè cāng nán shù mù,jǐ huí qiū yǔ jǐ huí chūn。

甥孙弥月忽人送方竹至遂以名之

邵宝

我得甥孙发始裁,君山方竹忽南来。wǒ dé shēng sūn fā shǐ cái,jūn shān fāng zhú hū nán lái。
清奇本应超凡相,敬义真含作圣胎。qīng qí běn yīng chāo fán xiāng,jìng yì zhēn hán zuò shèng tāi。
弥月未名如有待,两枝随柬便须开。mí yuè wèi míng rú yǒu dài,liǎng zhī suí jiǎn biàn xū kāi。
也知此物能扶老,不为虚声重楚材。yě zhī cǐ wù néng fú lǎo,bù wèi xū shēng zhòng chǔ cái。

夕佳楼为杨元平赋

邵宝

山气佳看日夕时,主人楼上赋陶诗。shān qì jiā kàn rì xī shí,zhǔ rén lóu shàng fù táo shī。
峰回落照松声迥,城阁浮烟鹤影迟。fēng huí luò zhào sōng shēng jiǒng,chéng gé fú yān hè yǐng chí。
万古奇观留晚在,百年高兴许秋知。wàn gǔ qí guān liú wǎn zài,bǎi nián gāo xīng xǔ qiū zhī。
明朝更拟开东牖,笑对咸郎引酒卮。míng cháo gèng nǐ kāi dōng yǒu,xiào duì xián láng yǐn jiǔ zhī。

次曹司谏谢新辟山路

邵宝

独将杯酒酹山灵,癖向山林愧老生。dú jiāng bēi jiǔ lèi shān líng,pǐ xiàng shān lín kuì lǎo shēng。
何限险夷俱往事,但关邪正尚多情。hé xiàn xiǎn yí jù wǎng shì,dàn guān xié zhèng shàng duō qíng。
草随路辟愁为间,泉逐渠流喜不盈。cǎo suí lù pì chóu wèi jiān,quán zhú qú liú xǐ bù yíng。
谏院有诗如劝力,嘤嘤鸣鸟是佳声。jiàn yuàn yǒu shī rú quàn lì,yīng yīng míng niǎo shì jiā shēng。

思东为王世臣题

邵宝

二东风度未销沉,一字兴思总德音。èr dōng fēng dù wèi xiāo chén,yī zì xīng sī zǒng dé yīn。
晨馆披吟真自力,晚田耕穫亦何心。chén guǎn pī yín zhēn zì lì,wǎn tián gēng huò yì hé xīn。
伐檀兴远羞餐素,运甓劳多叹惜阴。fá tán xīng yuǎn xiū cān sù,yùn pì láo duō tàn xī yīn。
莫道夔州无厚植,门前芳桂已成林。mò dào kuí zhōu wú hòu zhí,mén qián fāng guì yǐ chéng lín。

山居秋日用杜韵八首

邵宝

新秋景物爱山林,碧树含风正郁森。xīn qiū jǐng wù ài shān lín,bì shù hán fēng zhèng yù sēn。
滴水下池时发响,片云度岭漫成阴。dī shuǐ xià chí shí fā xiǎng,piàn yún dù lǐng màn chéng yīn。
十年病后忧时鬓,千仞冈头望阙心。shí nián bìng hòu yōu shí bìn,qiān rèn gāng tóu wàng quē xīn。
馀兴最怜东月上,一峰清磬万家砧。yú xīng zuì lián dōng yuè shàng,yī fēng qīng qìng wàn jiā zhēn。

山居秋日用杜韵八首

邵宝

忠定祠边细路斜,高台百尺面清华。zhōng dìng cí biān xì lù xié,gāo tái bǎi chǐ miàn qīng huá。
柝声似应云中笛,帆影虚疑海上槎。tuò shēng shì yīng yún zhōng dí,fān yǐng xū yí hǎi shàng chá。
老兴把杯还把笔,清时闻鼓不闻笳。lǎo xīng bǎ bēi hái bǎ bǐ,qīng shí wén gǔ bù wén jiā。
闲从滴露泉头立,开遍梧桐几树花。xián cóng dī lù quán tóu lì,kāi biàn wú tóng jǐ shù huā。

山居秋日用杜韵八首

邵宝

湖北湖南度夕晖,望中山影坐来微。hú běi hú nán dù xī huī,wàng zhōng shān yǐng zuò lái wēi。
具区泽近九龙卧,沧海云空一鹤飞。jù qū zé jìn jiǔ lóng wò,cāng hǎi yún kōng yī hè fēi。
日月每将闲事遣,阴晴长与夙期违。rì yuè měi jiāng xián shì qiǎn,yīn qíng zhǎng yǔ sù qī wéi。
清斋不独葵堪折,竹笋鲜新蕨本肥。qīng zhāi bù dú kuí kān zhé,zhú sǔn xiān xīn jué běn féi。

山居秋日用杜韵八首

邵宝

胜负机忘懒看棋,江湖还为野翁悲。shèng fù jī wàng lǎn kàn qí,jiāng hú hái wèi yě wēng bēi。
圣朝此日真虞代,循吏何人似汉时。shèng cháo cǐ rì zhēn yú dài,xún lì hé rén shì hàn shí。
晚坞云深看月远,秋风泉涩下田迟。wǎn wù yún shēn kàn yuè yuǎn,qiū fēng quán sè xià tián chí。
同心客在天南北,万里沧波正尔思。tóng xīn kè zài tiān nán běi,wàn lǐ cāng bō zhèng ěr sī。

山居秋日用杜韵八首

邵宝

不观泉水即登山,诗卷长携木石间。bù guān quán shuǐ jí dēng shān,shī juǎn zhǎng xié mù shí jiān。
江逆海潮穷地脉,峰参星斗入天关。jiāng nì hǎi cháo qióng dì mài,fēng cān xīng dòu rù tiān guān。
风回碧涧千川象,霜落丹厓万古颜。fēng huí bì jiàn qiān chuān xiàng,shuāng luò dān yá wàn gǔ yán。
闻道瑶台在霄汉,野人何意问仙班。wén dào yáo tái zài xiāo hàn,yě rén hé yì wèn xiān bān。

山居秋日用杜韵八首

邵宝

观泉巾小恰笼头,洒洒衣裳七月秋。guān quán jīn xiǎo qià lóng tóu,sǎ sǎ yī shang qī yuè qiū。
自谓云林堪避俗,不知江草解生愁。zì wèi yún lín kān bì sú,bù zhī jiāng cǎo jiě shēng chóu。
无鱼入馔真忘肉,有鹤来巢即对鸥。wú yú rù zhuàn zhēn wàng ròu,yǒu hè lái cháo jí duì ōu。
他日钓游今杖屦,宛然水国是山州。tā rì diào yóu jīn zhàng jù,wǎn rán shuǐ guó shì shān zhōu。

山居秋日用杜韵八首

邵宝

信今传后两无功,老去心情静坐中。xìn jīn chuán hòu liǎng wú gōng,lǎo qù xīn qíng jìng zuò zhōng。
梦里岩松过急雨,吟边庭草泛光风。mèng lǐ yán sōng guò jí yǔ,yín biān tíng cǎo fàn guāng fēng。
沧波野鸟秋能白,篱落幽花晚亦红。cāng bō yě niǎo qiū néng bái,lí luò yōu huā wǎn yì hóng。
敢学少年行乐地,北堂趋走未成翁。gǎn xué shǎo nián xíng lè dì,běi táng qū zǒu wèi chéng wēng。