古诗词

天趣园十景歌

邵宝

石壁巉岩天斫成,一屏万古长青青。shí bì chán yán tiān zhuó chéng,yī píng wàn gǔ zhǎng qīng qīng。
萧园卜邻得正直,谁谓与立天无情。xiāo yuán bo lín dé zhèng zhí,shuí wèi yǔ lì tiān wú qíng。
磐石坦然在平地,四望烟霞以为际。pán shí tǎn rán zài píng dì,sì wàng yān xiá yǐ wèi jì。
数人共坐尚有馀,下布莓苔作文罽。shù rén gòng zuò shàng yǒu yú,xià bù méi tái zuò wén jì。
原泉混混何处来,白虹委地声鸣雷。yuán quán hùn hùn hé chù lái,bái hóng wěi dì shēng míng léi。
水哉有本故如是,清泠未受人间埃。shuǐ zāi yǒu běn gù rú shì,qīng líng wèi shòu rén jiān āi。
曲水流随石渠曲,曲曲春风动新渌,觞泛兰亭客如玉。qū shuǐ liú suí shí qú qū,qū qū chūn fēng dòng xīn lù,shāng fàn lán tíng kè rú yù。
方池水亦潴为方,汪洋数顷涵天光。fāng chí shuǐ yì zhū wèi fāng,wāng yáng shù qǐng hán tiān guāng。
昔人曾赋半亩塘,今也有客歌沧浪。xī rén céng fù bàn mǔ táng,jīn yě yǒu kè gē cāng làng。
水碓有机非作巧,终古周旋曾未了。shuǐ duì yǒu jī fēi zuò qiǎo,zhōng gǔ zhōu xuán céng wèi le。
寻常成物不言劳,更复何心较多少。xún cháng chéng wù bù yán láo,gèng fù hé xīn jiào duō shǎo。
钓矶垂钓者何人,千秋再睹磻溪春。diào jī chuí diào zhě hé rén,qiān qiū zài dǔ pán xī chūn。
水清见石鱼可数,旁有闲地堪经纶。shuǐ qīng jiàn shí yú kě shù,páng yǒu xián dì kān jīng lún。
丹穴于今亦何有,有窟如屋大于斗。dān xué yú jīn yì hé yǒu,yǒu kū rú wū dà yú dòu。
垆鼎已亡存杵臼,应是山灵为诃守。lú dǐng yǐ wáng cún chǔ jiù,yīng shì shān líng wèi hē shǒu。
漱清轩外水涟漪,仰高亭前山崛奇。shù qīng xuān wài shuǐ lián yī,yǎng gāo tíng qián shān jué qí。
丹青尽物不尽意,意在地官南望时。dān qīng jǐn wù bù jǐn yì,yì zài dì guān nán wàng shí。

邵宝

明常州府无锡人,字国贤,号二泉。成化二十年进士,授许州知州,躬课农桑,仿朱熹社仓,立积散法。迁江西提学副使,修白鹿书院学舍以处学者,教人以致知力行为本,革数十年不葬亲之俗,奏请停开银矿。宁王朱宸濠索诗文,峻却之。正德四年迁右副御史,总督漕运,忤刘瑾,勒致仕。瑾诛,升户部右侍郎,拜南礼部尚书,恳辞。诗文以李东阳为宗。谥文庄,学者称二泉先生。有《漕政举要》、《慧山记》、《容春堂集》等。 邵宝的作品>>

猜您喜欢

山中杂诗

邵宝

一派泉分九窍流,地中窍窍尽通幽。yī pài quán fēn jiǔ qiào liú,dì zhōng qiào qiào jǐn tōng yōu。
行人到此肠堪断,不用松风满月楼。xíng rén dào cǐ cháng kān duàn,bù yòng sōng fēng mǎn yuè lóu。

山中杂诗

邵宝

八年月会七人同,山水之间一醉翁。bā nián yuè huì qī rén tóng,shān shuǐ zhī jiān yī zuì wēng。
就里园翁更奇绝,每留馀兴托恢公。jiù lǐ yuán wēng gèng qí jué,měi liú yú xīng tuō huī gōng。

秋华十咏次如山木樨

邵宝

小山歌罢剩条柯,漫道香多色未多。xiǎo shān gē bà shèng tiáo kē,màn dào xiāng duō sè wèi duō。
千古广寒真赏在,满天风露夜如何。qiān gǔ guǎng hán zhēn shǎng zài,mǎn tiān fēng lù yè rú hé。

秋华十咏次如山木樨

邵宝

文装簇簇向晨稠,长送星光过孟陬。wén zhuāng cù cù xiàng chén chóu,zhǎng sòng xīng guāng guò mèng zōu。
纵是无声报昏晓,也应有色纪春秋。zòng shì wú shēng bào hūn xiǎo,yě yīng yǒu sè jì chūn qiū。

秋华十咏次如山木樨

邵宝

湘妃髻畔有遗琼,却傍秋风草上生。xiāng fēi jì pàn yǒu yí qióng,què bàng qiū fēng cǎo shàng shēng。
莫为投桃浪相报,贞心须待月华明。mò wèi tóu táo làng xiāng bào,zhēn xīn xū dài yuè huá míng。

秋华十咏次如山木樨

邵宝

菊名非菊恨虚闻,中有幽香为解纷。jú míng fēi jú hèn xū wén,zhōng yǒu yōu xiāng wèi jiě fēn。
采采秋风篱落畔,独嫌荒草欲教芸。cǎi cǎi qiū fēng lí luò pàn,dú xián huāng cǎo yù jiào yún。

秋华十咏次如山木樨

邵宝

翘翘楚楚复茸茸,每向无人觅处通。qiào qiào chǔ chǔ fù rōng rōng,měi xiàng wú rén mì chù tōng。
野客不知莲炬美,晓行刚爱锦为容。yě kè bù zhī lián jù měi,xiǎo xíng gāng ài jǐn wèi róng。

秋华十咏次如山木樨

邵宝

离离秋草缀红芳,春睡初醒又晚妆。lí lí qiū cǎo zhuì hóng fāng,chūn shuì chū xǐng yòu wǎn zhuāng。
不是娇姿解愁绝,人间人自有柔肠。bù shì jiāo zī jiě chóu jué,rén jiān rén zì yǒu róu cháng。

秋华十咏次如山木樨

邵宝

花到秋葵浅着黄,有根还自保无伤。huā dào qiū kuí qiǎn zhe huáng,yǒu gēn hái zì bǎo wú shāng。
野人寸赤能如此,应托芹衷献上方。yě rén cùn chì néng rú cǐ,yīng tuō qín zhōng xiàn shàng fāng。

秋华十咏次如山木樨

邵宝

子母钱成不用蚨,朝朝庭下见金夫。zi mǔ qián chéng bù yòng fú,cháo cháo tíng xià jiàn jīn fū。
采来若也堪沽酒,道上人人醉欲扶。cǎi lái ruò yě kān gū jiǔ,dào shàng rén rén zuì yù fú。

秋华十咏次如山木樨

邵宝

秋风梦逐楚江蘋,谁向阶前幻此身。qiū fēng mèng zhú chǔ jiāng píng,shuí xiàng jiē qián huàn cǐ shēn。
最是九歌收不尽,年年相对怨骚人。zuì shì jiǔ gē shōu bù jǐn,nián nián xiāng duì yuàn sāo rén。

秋华十咏次如山木樨

邵宝

中秋月下堕红云,濯濯清波锦有纹。zhōng qiū yuè xià duò hóng yún,zhuó zhuó qīng bō jǐn yǒu wén。
刚道雁来颜色好,更堪江上日初曛。gāng dào yàn lái yán sè hǎo,gèng kān jiāng shàng rì chū xūn。

书姚雪窗扇

邵宝

闲来何处独幽寻,窗对西峰雪正深。xián lái hé chù dú yōu xún,chuāng duì xī fēng xuě zhèng shēn。
万卷三冬非浪语,今人心即古人心。wàn juǎn sān dōng fēi làng yǔ,jīn rén xīn jí gǔ rén xīn。

赠惠训术秋山

邵宝

甲子须臾信矣无,人间元亦有蓬壶。jiǎ zi xū yú xìn yǐ wú,rén jiān yuán yì yǒu péng hú。
等闲悟得循环理,坐倚高松看海枯。děng xián wù dé xún huán lǐ,zuò yǐ gāo sōng kàn hǎi kū。

为顾西津题画

邵宝

太古小年山日长,幽人梦醒坐焚香。tài gǔ xiǎo nián shān rì zhǎng,yōu rén mèng xǐng zuò fén xiāng。
东津有客至未至,乱石滩头系野航。dōng jīn yǒu kè zhì wèi zhì,luàn shí tān tóu xì yě háng。