古诗词

金山行送林提学之山西

邵宝

大江之中,有峰崔嵬。dà jiāng zhī zhōng,yǒu fēng cuī wéi。
屹然独立不可动,百川到此皆萦回。yì rán dú lì bù kě dòng,bǎi chuān dào cǐ jiē yíng huí。
乾坤风气,与水相移推。qián kūn fēng qì,yǔ shuǐ xiāng yí tuī。
来今往古无断续,中间有阖复有开。lái jīn wǎng gǔ wú duàn xù,zhōng jiān yǒu hé fù yǒu kāi。
顺流直泻忽此突然者,俨如玄圭锡禹戴履参三才。shùn liú zhí xiè hū cǐ tū rán zhě,yǎn rú xuán guī xī yǔ dài lǚ cān sān cái。
吾闻岷山导江,东沱北汇,茫然两涯。wú wén mín shān dǎo jiāng,dōng tuó běi huì,máng rán liǎng yá。
瞿塘谁为峡,滟滪谁为堆。qú táng shuí wèi xiá,yàn yù shuí wèi duī。
洞庭东去小孤小,又东千里行绕凤凰之高台。dòng tíng dōng qù xiǎo gū xiǎo,yòu dōng qiān lǐ xíng rào fèng huáng zhī gāo tái。
南徐望海只尺是青天,如宇置此㘭堂杯。nán xú wàng hǎi zhǐ chǐ shì qīng tiān,rú yǔ zhì cǐ ào táng bēi。
兹峰非柱亦非碣,清泠隔绝人间埃。zī fēng fēi zhù yì fēi jié,qīng líng gé jué rén jiān āi。
神宫佛刹半参倚,唐镌宋刻剥落生莓苔。shén gōng fú shā bàn cān yǐ,táng juān sòng kè bō luò shēng méi tái。
蛟龙隐盘窟,鸾鹄栖悬崖。jiāo lóng yǐn pán kū,luán gǔ qī xuán yá。
上摩苍茫下临空洞兮,不可以测度,但见海有西户江有东南隈。shàng mó cāng máng xià lín kōng dòng xī,bù kě yǐ cè dù,dàn jiàn hǎi yǒu xī hù jiāng yǒu dōng nán wēi。
一山二水理应尔,嗟此卷石直从何地天将来。yī shān èr shuǐ lǐ yīng ěr,jiē cǐ juǎn shí zhí cóng hé dì tiān jiāng lái。
水神夜戒百灵护,万骑驱逐疾走如衔枚。shuǐ shén yè jiè bǎi líng hù,wàn qí qū zhú jí zǒu rú xián méi。
吁嗟乎,尾闾去终日,昆仑几时回。xū jiē hū,wěi lǘ qù zhōng rì,kūn lún jǐ shí huí。
振陵风雨潮汐争喧豗。zhèn líng fēng yǔ cháo xī zhēng xuān huī。
大哉吾道一逝者,夫何为乎有澜日倒波今颓。dà zāi wú dào yī shì zhě,fū hé wèi hū yǒu lán rì dào bō jīn tuí。
若非藉此作孤障,彼狂且悍将谁与之裁。ruò fēi jí cǐ zuò gū zhàng,bǐ kuáng qiě hàn jiāng shuí yǔ zhī cái。
吾人定力如此石,沧桑不变此石无倾隤。wú rén dìng lì rú cǐ shí,cāng sāng bù biàn cǐ shí wú qīng tuí。
送君须上最高处,商声击石开君怀。sòng jūn xū shàng zuì gāo chù,shāng shēng jī shí kāi jūn huái。
太行绝顶更回首,一航东海何如哉。tài xíng jué dǐng gèng huí shǒu,yī háng dōng hǎi hé rú zāi。

邵宝

明常州府无锡人,字国贤,号二泉。成化二十年进士,授许州知州,躬课农桑,仿朱熹社仓,立积散法。迁江西提学副使,修白鹿书院学舍以处学者,教人以致知力行为本,革数十年不葬亲之俗,奏请停开银矿。宁王朱宸濠索诗文,峻却之。正德四年迁右副御史,总督漕运,忤刘瑾,勒致仕。瑾诛,升户部右侍郎,拜南礼部尚书,恳辞。诗文以李东阳为宗。谥文庄,学者称二泉先生。有《漕政举要》、《慧山记》、《容春堂集》等。 邵宝的作品>>

猜您喜欢

次见素翁送子

邵宝

用世无能且病身,却劳长者寄书频。yòng shì wú néng qiě bìng shēn,què láo zhǎng zhě jì shū pín。
慈闱春酒堪时献,岁有山田亦未贫。cí wéi chūn jiǔ kān shí xiàn,suì yǒu shān tián yì wèi pín。

除夕知微馈泉先是有怀因附之

邵宝

两罂泉水一童来,向日茅堂午正开。liǎng yīng quán shuǐ yī tóng lái,xiàng rì máo táng wǔ zhèng kāi。
谩谓清风无可报,雪中诗为寄僧裁。mán wèi qīng fēng wú kě bào,xuě zhōng shī wèi jì sēng cái。

睡起偶书

邵宝

虚堂午热睡不得,听客高吟公甫诗。xū táng wǔ rè shuì bù dé,tīng kè gāo yín gōng fǔ shī。
诗当好处却恐睡,正是隔帘风动时。shī dāng hǎo chù què kǒng shuì,zhèng shì gé lián fēng dòng shí。

睡起偶书

邵宝

人言心静不愁热,凉风不来凉意来。rén yán xīn jìng bù chóu rè,liáng fēng bù lái liáng yì lái。
从今夜夜有月色,更爱草堂南向开。cóng jīn yè yè yǒu yuè sè,gèng ài cǎo táng nán xiàng kāi。

春日奉次涯翁老师

邵宝

独坐心情病后长,已教童子任耕桑。dú zuò xīn qíng bìng hòu zhǎng,yǐ jiào tóng zi rèn gēng sāng。
采新时为高堂献,西自山乡东水乡。cǎi xīn shí wèi gāo táng xiàn,xī zì shān xiāng dōng shuǐ xiāng。

春日奉次涯翁老师

邵宝

一枕羲皇午梦长,有诗不敢和柴桑。yī zhěn xī huáng wǔ mèng zhǎng,yǒu shī bù gǎn hé chái sāng。
燕山青绕今京洛,却指程门望帝乡。yàn shān qīng rào jīn jīng luò,què zhǐ chéng mén wàng dì xiāng。

为华文远题画次顾东江

邵宝

松枝落落骨栾栾,风动寒泉更好看。sōng zhī luò luò gǔ luán luán,fēng dòng hán quán gèng hǎo kàn。
湖上幽居故相近,他年曾此赋斯干。hú shàng yōu jū gù xiāng jìn,tā nián céng cǐ fù sī gàn。

即席题扇

邵宝

同向山中试茗来,松风高阁倚崔嵬。tóng xiàng shān zhōng shì míng lái,sōng fēng gāo gé yǐ cuī wéi。
兴酣别院寻僧去,却爱幽花满路开。xīng hān bié yuàn xún sēng qù,què ài yōu huā mǎn lù kāi。

扑蝶图

邵宝

花雨初晴日正东,游虫各自领春风。huā yǔ chū qíng rì zhèng dōng,yóu chóng gè zì lǐng chūn fēng。
狂童不识庄生意,漫把闲情逐梦中。kuáng tóng bù shí zhuāng shēng yì,màn bǎ xián qíng zhú mèng zhōng。

赠钱校书

邵宝

夫椒山前孤草亭,水风吹月秋冥冥。fū jiāo shān qián gū cǎo tíng,shuǐ fēng chuī yuè qiū míng míng。
客来鹤去主人返,七十二峰湖上青。kè lái hè qù zhǔ rén fǎn,qī shí èr fēng hú shàng qīng。

题竹送李司训

邵宝

送客将归歌复歌,诸生攀挽欲如何。sòng kè jiāng guī gē fù gē,zhū shēng pān wǎn yù rú hé。
竹枝把作松枝赠,岁晚相看思更多。zhú zhī bǎ zuò sōng zhī zèng,suì wǎn xiāng kàn sī gèng duō。

灯市追和钱希翁

邵宝

独向三桥静处行,松棚落落带春星。dú xiàng sān qiáo jìng chù xíng,sōng péng luò luò dài chūn xīng。
城中月是山中月,一有灯光分外清。chéng zhōng yuè shì shān zhōng yuè,yī yǒu dēng guāng fēn wài qīng。

为葛元兆题扇

邵宝

青藜为杖葛为巾,采采山中百草春。qīng lí wèi zhàng gé wèi jīn,cǎi cǎi shān zhōng bǎi cǎo chūn。
歌罢紫芝还自和,九峰残日未逢人。gē bà zǐ zhī hái zì hé,jiǔ fēng cán rì wèi féng rén。

吴心远惠新茗重以盆蕙走笔谢之

邵宝

题书正为山翁问,忽报山翁使者来。tí shū zhèng wèi shān wēng wèn,hū bào shān wēng shǐ zhě lái。
坐有香风起何处,山中花在盎中开。zuò yǒu xiāng fēng qǐ hé chù,shān zhōng huā zài àng zhōng kāi。

戏答许东庐

邵宝

春晚天涯有所思,诗来刚值落花时。chūn wǎn tiān yá yǒu suǒ sī,shī lái gāng zhí luò huā shí。
青青竹笋真如玉,珍重还教棘护篱。qīng qīng zhú sǔn zhēn rú yù,zhēn zhòng hái jiào jí hù lí。