古诗词

次杨仪部韵题陆章丘卷

邵宝

信州分司方晓起,忽闻客报惊我耳。xìn zhōu fēn sī fāng xiǎo qǐ,hū wén kè bào jīng wǒ ěr。
江边揖罢始知君,何不先驰书一纸。jiāng biān yī bà shǐ zhī jūn,hé bù xiān chí shū yī zhǐ。
与君登第俱少年,俯仰于今几星纪。yǔ jūn dēng dì jù shǎo nián,fǔ yǎng yú jīn jǐ xīng jì。
中间往往见文章,出入韩苏窃钦企。zhōng jiān wǎng wǎng jiàn wén zhāng,chū rù hán sū qiè qīn qǐ。
君才磊落滞州县,上书再至长安邸。jūn cái lěi luò zhì zhōu xiàn,shàng shū zài zhì zhǎng ān dǐ。
也知造物能戏人,拂袖归欤卧乡里。yě zhī zào wù néng xì rén,fú xiù guī yú wò xiāng lǐ。
登临到处兴不穷,手向林园植桐梓。dēng lín dào chù xīng bù qióng,shǒu xiàng lín yuán zhí tóng zǐ。
古人固有神仙流,今人如君亦其比。gǔ rén gù yǒu shén xiān liú,jīn rén rú jūn yì qí bǐ。
不然落笔对宾客,挥霍风云乃如此。bù rán luò bǐ duì bīn kè,huī huò fēng yún nǎi rú cǐ。
寒冰玉壶秋在悬,鼎腹笑杀彭亨豕。hán bīng yù hú qiū zài xuán,dǐng fù xiào shā péng hēng shǐ。
等闲解摈不足作,聊复群游向吴市。děng xián jiě bìn bù zú zuò,liáo fù qún yóu xiàng wú shì。
酒酣拔剑思益豪,望入湖天极茫弥。jiǔ hān bá jiàn sī yì háo,wàng rù hú tiān jí máng mí。
功名有地重弹冠,富贵无人轻脱屣。gōng míng yǒu dì zhòng dàn guān,fù guì wú rén qīng tuō xǐ。
大江西南五老峰,万年青落鄱阳水。dà jiāng xī nán wǔ lǎo fēng,wàn nián qīng luò pó yáng shuǐ。
山中尘远多神仙,闻君欲来招更傒。shān zhōng chén yuǎn duō shén xiān,wén jūn yù lái zhāo gèng xī。
载赓李白香炉篇,肯后前人作山耻。zài gēng lǐ bái xiāng lú piān,kěn hòu qián rén zuò shān chǐ。
余官兼领白鹿洞,台石琼瑶席云绮。yú guān jiān lǐng bái lù dòng,tái shí qióng yáo xí yún qǐ。
停车一坐数十日,跫然空谷欣闻履。tíng chē yī zuò shù shí rì,qióng rán kōng gǔ xīn wén lǚ。
留君同游君不住,为君作歌歌浩矣。liú jūn tóng yóu jūn bù zhù,wèi jūn zuò gē gē hào yǐ。

邵宝

明常州府无锡人,字国贤,号二泉。成化二十年进士,授许州知州,躬课农桑,仿朱熹社仓,立积散法。迁江西提学副使,修白鹿书院学舍以处学者,教人以致知力行为本,革数十年不葬亲之俗,奏请停开银矿。宁王朱宸濠索诗文,峻却之。正德四年迁右副御史,总督漕运,忤刘瑾,勒致仕。瑾诛,升户部右侍郎,拜南礼部尚书,恳辞。诗文以李东阳为宗。谥文庄,学者称二泉先生。有《漕政举要》、《慧山记》、《容春堂集》等。 邵宝的作品>>

猜您喜欢

邹就闲见访

邵宝

三十年前见此翁,青春标格旧家风。sān shí nián qián jiàn cǐ wēng,qīng chūn biāo gé jiù jiā fēng。
而今白发垂双鬓,秋水依然是碧瞳。ér jīn bái fā chuí shuāng bìn,qiū shuǐ yī rán shì bì tóng。

米老拜石图

邵宝

眼底巉岩万古珍,乾坤回首几风尘。yǎn dǐ chán yán wàn gǔ zhēn,qián kūn huí shǒu jǐ fēng chén。
公来一拜还袍笏,不道天涯有美人。gōng lái yī bài hái páo hù,bù dào tiān yá yǒu měi rén。

王友石渭川烟雨图为施克文题

邵宝

此老胸中有渭川,笔端能雨复能烟。cǐ lǎo xiōng zhōng yǒu wèi chuān,bǐ duān néng yǔ fù néng yān。
休论画法如书法,曾向松庵读史迁。xiū lùn huà fǎ rú shū fǎ,céng xiàng sōng ān dú shǐ qiān。

施克咨友石竹枝扇面

邵宝

石庵画竹人争赏,尺素流传知几家。shí ān huà zhú rén zhēng shǎng,chǐ sù liú chuán zhī jǐ jiā。
偶见平山亭子上,长吟落尽晚春花。ǒu jiàn píng shān tíng zi shàng,zhǎng yín luò jǐn wǎn chūn huā。

谢张提学惠薏苡仁

邵宝

辟湿初闻薏苡仁,涯翁诗里见来真。pì shī chū wén yì yǐ rén,yá wēng shī lǐ jiàn lái zhēn。
东风吹送台端贶,活火山泉共作春。dōng fēng chuī sòng tái duān kuàng,huó huǒ shān quán gòng zuò chūn。

赠邹光懋

邵宝

五月蠡溪新水生,菰蒲出水与堤平。wǔ yuè lí xī xīn shuǐ shēng,gū pú chū shuǐ yǔ dī píng。
望亭南望太湖白,溪上诗人无限情。wàng tíng nán wàng tài hú bái,xī shàng shī rén wú xiàn qíng。

谢张巡抚惠廪米

邵宝

廪人珠玉辱多分,南浦犹怀共水云。lǐn rén zhū yù rǔ duō fēn,nán pǔ yóu huái gòng shuǐ yún。
作粥便将和薏苡,涯翁诗自学台闻。zuò zhōu biàn jiāng hé yì yǐ,yá wēng shī zì xué tái wén。

为邹文谟题画赠刘古田

邵宝

黄鹤楼前江汉流,十年乡梦在中洲。huáng hè lóu qián jiāng hàn liú,shí nián xiāng mèng zài zhōng zhōu。
而今木铎翻琴操,又向闽南望楚州。ér jīn mù duó fān qín cāo,yòu xiàng mǐn nán wàng chǔ zhōu。

咏史

邵宝

麻衣力尽泣孤臣,回首江南草色新。má yī lì jǐn qì gū chén,huí shǒu jiāng nán cǎo sè xīn。
独恨乾坤如许大,首阳无地可埋身。dú hèn qián kūn rú xǔ dà,shǒu yáng wú dì kě mái shēn。

春庭八绝句

邵宝

三年种松五尺彊,松枝盘桓松叶长。sān nián zhǒng sōng wǔ chǐ jiàng,sōng zhī pán huán sōng yè zhǎng。
岁寒节操久应见,春日开花清更香。suì hán jié cāo jiǔ yīng jiàn,chūn rì kāi huā qīng gèng xiāng。

春庭八绝句

邵宝

偶栽梅树是红花,每岁花开对客夸。ǒu zāi méi shù shì hóng huā,měi suì huā kāi duì kè kuā。
知己相看心自白,尽将颜色付诗家。zhī jǐ xiāng kàn xīn zì bái,jǐn jiāng yán sè fù shī jiā。

春庭八绝句

邵宝

菖蒲本是仙灵物,却为冰霜穴底藏。chāng pú běn shì xiān líng wù,què wèi bīng shuāng xué dǐ cáng。
过尽东风更梅雨,水中央看婉清扬。guò jǐn dōng fēng gèng méi yǔ,shuǐ zhōng yāng kàn wǎn qīng yáng。

春庭八绝句

邵宝

西园移来两丛竹,千古湘皋宛旧斑。xī yuán yí lái liǎng cóng zhú,qiān gǔ xiāng gāo wǎn jiù bān。
莫道吴天非楚地,主人眼底有江山。mò dào wú tiān fēi chǔ dì,zhǔ rén yǎn dǐ yǒu jiāng shān。

春庭八绝句

邵宝

新梧树傍旧桐栽,俱自青山寺里来。xīn wú shù bàng jiù tóng zāi,jù zì qīng shān sì lǐ lái。
几见霜黄春又绿,有诗空和凤凰台。jǐ jiàn shuāng huáng chūn yòu lǜ,yǒu shī kōng hé fèng huáng tái。

春庭八绝句

邵宝

买裁金橘短婆娑,向来洞庭风雨多。mǎi cái jīn jú duǎn pó suō,xiàng lái dòng tíng fēng yǔ duō。
分付苍头好浇灌,莫教人力负天和。fēn fù cāng tóu hǎo jiāo guàn,mò jiào rén lì fù tiān hé。