古诗词

次韵郑明德题画

释妙声

披图浑似武夷山,坐我青溪九曲间。pī tú hún shì wǔ yí shān,zuò wǒ qīng xī jiǔ qū jiān。
万顷白云迷草阁,一双玄鹤守松关。wàn qǐng bái yún mí cǎo gé,yī shuāng xuán hè shǒu sōng guān。
西峰隐者时相过,东海仙翁去不还。xī fēng yǐn zhě shí xiāng guò,dōng hǎi xiān wēng qù bù hái。
霜后橘林金错落,雨馀苔石锦斑斓。shuāng hòu jú lín jīn cuò luò,yǔ yú tái shí jǐn bān lán。
登高体物犹能赋,傍险诛茅亦可攀。dēng gāo tǐ wù yóu néng fù,bàng xiǎn zhū máo yì kě pān。
何待白头空叹息,便须赤脚弄潺湲。hé dài bái tóu kōng tàn xī,biàn xū chì jiǎo nòng chán yuán。
猜您喜欢

拟秋胡三首

释妙声

瞻彼西山,松柏何苍苍。zhān bǐ xī shān,sōng bǎi hé cāng cāng。
瞻彼西山,松柏何苍苍。zhān bǐ xī shān,sōng bǎi hé cāng cāng。
所谓伊人,在天一方。suǒ wèi yī rén,zài tiān yī fāng。
至道在兹,怀之靡忘。zhì dào zài zī,huái zhī mí wàng。
岂不欲往,道阻且长。qǐ bù yù wǎng,dào zǔ qiě zhǎng。
歌以言之,松柏何苍苍。gē yǐ yán zhī,sōng bǎi hé cāng cāng。

拟秋胡三首

释妙声

彼瑶者台,赫赫何人居。bǐ yáo zhě tái,hè hè hé rén jū。
彼瑶者台,赫赫何人居。bǐ yáo zhě tái,hè hè hé rén jū。
朝竞纷华,夕已为墟。cháo jìng fēn huá,xī yǐ wèi xū。
鬼神害盈,乃丧厥家。guǐ shén hài yíng,nǎi sàng jué jiā。
昔为所羡,今可长吁。xī wèi suǒ xiàn,jīn kě zhǎng xū。
歌以言之,赫赫何人居。gē yǐ yán zhī,hè hè hé rén jū。

行路难

释妙声

天地无有边,日月茫无涯。tiān dì wú yǒu biān,rì yuè máng wú yá。
人于其间号最灵,胡乃不学坐自乖。rén yú qí jiān hào zuì líng,hú nǎi bù xué zuò zì guāi。
饥食费稷黍,衣被丝与麻。jī shí fèi jì shǔ,yī bèi sī yǔ má。
古今一事皆不省,何异木石插齿牙。gǔ jīn yī shì jiē bù shěng,hé yì mù shí chā chǐ yá。
生者还复然,死者其奈何。shēng zhě hái fù rán,sǐ zhě qí nài hé。
万万千千尽如此,令我起坐久叹嗟。wàn wàn qiān qiān jǐn rú cǐ,lìng wǒ qǐ zuò jiǔ tàn jiē。
183«78910111213