古诗词

题画马四首

释妙声

前朝王孙善画马,笔迹不在曹韩下。qián cháo wáng sūn shàn huà mǎ,bǐ jì bù zài cáo hán xià。
君看榻上玉花骢,风骨权奇绝萧洒。jūn kàn tà shàng yù huā cōng,fēng gǔ quán qí jué xiāo sǎ。
却忆至元全盛时,四十万匹皆吾师。què yì zhì yuán quán shèng shí,sì shí wàn pǐ jiē wú shī。
崇天门下宣入贡,大仆牵来亲见之。chóng tiān mén xià xuān rù gòng,dà pū qiān lái qīn jiàn zhī。
李君爱马人莫比,意气相期论万里。lǐ jūn ài mǎ rén mò bǐ,yì qì xiāng qī lùn wàn lǐ。
千金买得真骅骝,蚤晚骑之见天子。qiān jīn mǎi dé zhēn huá liú,zǎo wǎn qí zhī jiàn tiān zi。
猜您喜欢

拟秋胡三首

释妙声

瞻彼西山,松柏何苍苍。zhān bǐ xī shān,sōng bǎi hé cāng cāng。
瞻彼西山,松柏何苍苍。zhān bǐ xī shān,sōng bǎi hé cāng cāng。
所谓伊人,在天一方。suǒ wèi yī rén,zài tiān yī fāng。
至道在兹,怀之靡忘。zhì dào zài zī,huái zhī mí wàng。
岂不欲往,道阻且长。qǐ bù yù wǎng,dào zǔ qiě zhǎng。
歌以言之,松柏何苍苍。gē yǐ yán zhī,sōng bǎi hé cāng cāng。

拟秋胡三首

释妙声

彼瑶者台,赫赫何人居。bǐ yáo zhě tái,hè hè hé rén jū。
彼瑶者台,赫赫何人居。bǐ yáo zhě tái,hè hè hé rén jū。
朝竞纷华,夕已为墟。cháo jìng fēn huá,xī yǐ wèi xū。
鬼神害盈,乃丧厥家。guǐ shén hài yíng,nǎi sàng jué jiā。
昔为所羡,今可长吁。xī wèi suǒ xiàn,jīn kě zhǎng xū。
歌以言之,赫赫何人居。gē yǐ yán zhī,hè hè hé rén jū。

行路难

释妙声

天地无有边,日月茫无涯。tiān dì wú yǒu biān,rì yuè máng wú yá。
人于其间号最灵,胡乃不学坐自乖。rén yú qí jiān hào zuì líng,hú nǎi bù xué zuò zì guāi。
饥食费稷黍,衣被丝与麻。jī shí fèi jì shǔ,yī bèi sī yǔ má。
古今一事皆不省,何异木石插齿牙。gǔ jīn yī shì jiē bù shěng,hé yì mù shí chā chǐ yá。
生者还复然,死者其奈何。shēng zhě hái fù rán,sǐ zhě qí nài hé。
万万千千尽如此,令我起坐久叹嗟。wàn wàn qiān qiān jǐn rú cǐ,lìng wǒ qǐ zuò jiǔ tàn jiē。
183«78910111213