古诗词

汉武帝将军柏歌

李昌祺

茂陵求仙期得仙,思骖玄龙飞上天。mào líng qiú xiān qī dé xiān,sī cān xuán lóng fēi shàng tiān。
密函秘检事封禅,宛马驰来嵩岳前。mì hán mì jiǎn shì fēng chán,wǎn mǎ chí lái sōng yuè qián。
嵩前独爱三树柏,锡以官名表殊特。sōng qián dú ài sān shù bǎi,xī yǐ guān míng biǎo shū tè。
至今犹说是将军,香叶屯云凝翠色。zhì jīn yóu shuō shì jiāng jūn,xiāng yè tún yún níng cuì sè。
当时立心隘八埏,一举欲息昆仑颠。dāng shí lì xīn ài bā shān,yī jǔ yù xī kūn lún diān。
穷兵渎武事远略,此岂解有冲升缘。qióng bīng dú wǔ shì yuǎn lüè,cǐ qǐ jiě yǒu chōng shēng yuán。
秋风辞哀萌晦早,王母桃花几回老。qiū fēng cí āi méng huì zǎo,wáng mǔ táo huā jǐ huí lǎo。
金茎瑞露成清泪,珠襦玉匣埋荒草。jīn jīng ruì lù chéng qīng lèi,zhū rú yù xiá mái huāng cǎo。
羡渠老寿在名山,驻龄弗藉文成丹。xiàn qú lǎo shòu zài míng shān,zhù líng fú jí wén chéng dān。
诙谐获听方朔论,侍从曾识枚皋颜。huī xié huò tīng fāng shuò lùn,shì cóng céng shí méi gāo yán。
秃枝锐干如铜铁,傲雨凌霜古皮裂。tū zhī ruì gàn rú tóng tiě,ào yǔ líng shuāng gǔ pí liè。
地籁朝惊万壑风,精灵夜泣三更月。dì lài cháo jīng wàn hè fēng,jīng líng yè qì sān gèng yuè。
武皇不归时代迁,遗尔臃肿烟霞边。wǔ huáng bù guī shí dài qiān,yí ěr yōng zhǒng yān xiá biān。
固疑孔桧颇相妒,且喜社栎能忘年。gù yí kǒng guì pǒ xiāng dù,qiě xǐ shè lì néng wàng nián。
武侯庙废摧千丈,新甫之材闻斫丧。wǔ hóu miào fèi cuī qiān zhàng,xīn fǔ zhī cái wén zhuó sàng。
若论秦皇避雨松,雨松亦是平交行。ruò lùn qín huáng bì yǔ sōng,yǔ sōng yì shì píng jiāo xíng。
李昌祺

李昌祺

李昌祺(1376~1452)明代小说家。名祯,字昌祺、一字维卿,以字行世,号侨庵、白衣山人、运甓居士,庐陵(今江西吉安)人。永乐二年进士,官至广西布政使,为官清厉刚正,救灾恤贫,官声甚好。且才华富赡,学识渊博,诗集有《运甓漫稿》,又仿瞿佑《剪灯新话》作《剪灯余话》。 李昌祺的作品>>

猜您喜欢

和秋景韵二十首秋风

李昌祺

梧桐新月照空床,纨扇西风泪数行。wú tóng xīn yuè zhào kōng chuáng,wán shàn xī fēng lèi shù xíng。
好梦只随钟共断,闲愁偏与夜争长。hǎo mèng zhǐ suí zhōng gòng duàn,xián chóu piān yǔ yè zhēng zhǎng。
最怜牛女同今夕,却恨参商各异方。zuì lián niú nǚ tóng jīn xī,què hèn cān shāng gè yì fāng。
薄命盻盻并小小,料应不似我凄凉。báo mìng xì xì bìng xiǎo xiǎo,liào yīng bù shì wǒ qī liáng。

和秋景韵二十首秋风

李昌祺

几阵参差度驿楼,嗈嗈肃肃下沧洲。jǐ zhèn cān chà dù yì lóu,yōng yōng sù sù xià cāng zhōu。
凉波挽共鸳鸯浴,烟渚晴随鹄鹭游。liáng bō wǎn gòng yuān yāng yù,yān zhǔ qíng suí gǔ lù yóu。
远去解传边使信,冥飞恐堕弋人谋。yuǎn qù jiě chuán biān shǐ xìn,míng fēi kǒng duò yì rén móu。
蓼花菰米潇湘岸,饱食何妨伴野鸥。liǎo huā gū mǐ xiāo xiāng àn,bǎo shí hé fáng bàn yě ōu。

葵花

李昌祺

叶露晓瀼瀼,高丛绕砌傍。yè lù xiǎo ráng ráng,gāo cóng rào qì bàng。
孤吟看不厌,只为解倾阳。gū yín kàn bù yàn,zhǐ wèi jiě qīng yáng。

榴花

李昌祺

花蹙红巾艳,枝攒绿叶深。huā cù hóng jīn yàn,zhī zǎn lǜ yè shēn。
开轩闲玩久,聊悦病来心。kāi xuān xián wán jiǔ,liáo yuè bìng lái xīn。

独坐

李昌祺

病来成懒惰,兀兀惟孤坐。bìng lái chéng lǎn duò,wù wù wéi gū zuò。
火冷篆烟消,风帘柳花堕。huǒ lěng zhuàn yān xiāo,fēng lián liǔ huā duò。

官舍

李昌祺

门巷少人来,闲阶长绿苔。mén xiàng shǎo rén lái,xián jiē zhǎng lǜ tái。
石榴三五树,树树手亲栽。shí liú sān wǔ shù,shù shù shǒu qīn zāi。

李昌祺

溜亮语交交,闲枝且托巢。liū liàng yǔ jiāo jiāo,xián zhī qiě tuō cháo。
鹰鹯尚黄口,侧目在高梢。yīng zhān shàng huáng kǒu,cè mù zài gāo shāo。

李昌祺

葺垒去来忙,喽喽语夕阳。qì lěi qù lái máng,lóu lóu yǔ xī yáng。
茅檐最安稳,莫恋杏为梁。máo yán zuì ān wěn,mò liàn xìng wèi liáng。

咏小室前孤树

李昌祺

高枝已出墙,新叶方舒翠。gāo zhī yǐ chū qiáng,xīn yè fāng shū cuì。
赖尔豁忧怀,朝朝坐相对。lài ěr huō yōu huái,cháo cháo zuò xiāng duì。

重之京舟中梦觉作

李昌祺

数行清泪不禁挥,北去南来计总违。shù xíng qīng lèi bù jìn huī,běi qù nán lái jì zǒng wéi。
梦里不知今又别,对人犹自说初归。mèng lǐ bù zhī jīn yòu bié,duì rén yóu zì shuō chū guī。

茶陵夜泊

李昌祺

山抱荒村水背城,箬篷藤簟听滩声。shān bào huāng cūn shuǐ bèi chéng,ruò péng téng diàn tīng tān shēng。
秋风淅沥秋江冷,人自思家月自明。qiū fēng xī lì qiū jiāng lěng,rén zì sī jiā yuè zì míng。

题道士黄宇中小景

李昌祺

赤鲤洲前紫极宫,尽无桃树只青松。chì lǐ zhōu qián zǐ jí gōng,jǐn wú táo shù zhǐ qīng sōng。
风光不似玄都观,也有游人到此中。fēng guāng bù shì xuán dōu guān,yě yǒu yóu rén dào cǐ zhōng。

题道士黄宇中小景

李昌祺

满地凉阴满径苔,梨花开遍橘花开。mǎn dì liáng yīn mǎn jìng tái,lí huā kāi biàn jú huā kāi。
山门竟日无云锁,挈榼携壶任客来。shān mén jìng rì wú yún suǒ,qiè kē xié hú rèn kè lái。

题道士黄宇中小景

李昌祺

饮罢庭前树影移,城南城北路多岐。yǐn bà tíng qián shù yǐng yí,chéng nán chéng běi lù duō qí。
丁宁少长忙归去,莫待云深日暝时。dīng níng shǎo zhǎng máng guī qù,mò dài yún shēn rì míng shí。

题道士黄宇中小景

李昌祺

竹树萧森白昼清,人间此是小蓬瀛。zhú shù xiāo sēn bái zhòu qīng,rén jiān cǐ shì xiǎo péng yíng。
黄冠只说修行好,争奈浮生恋世情。huáng guān zhǐ shuō xiū xíng hǎo,zhēng nài fú shēng liàn shì qíng。