古诗词

汉武帝将军柏歌

李昌祺

茂陵求仙期得仙,思骖玄龙飞上天。mào líng qiú xiān qī dé xiān,sī cān xuán lóng fēi shàng tiān。
密函秘检事封禅,宛马驰来嵩岳前。mì hán mì jiǎn shì fēng chán,wǎn mǎ chí lái sōng yuè qián。
嵩前独爱三树柏,锡以官名表殊特。sōng qián dú ài sān shù bǎi,xī yǐ guān míng biǎo shū tè。
至今犹说是将军,香叶屯云凝翠色。zhì jīn yóu shuō shì jiāng jūn,xiāng yè tún yún níng cuì sè。
当时立心隘八埏,一举欲息昆仑颠。dāng shí lì xīn ài bā shān,yī jǔ yù xī kūn lún diān。
穷兵渎武事远略,此岂解有冲升缘。qióng bīng dú wǔ shì yuǎn lüè,cǐ qǐ jiě yǒu chōng shēng yuán。
秋风辞哀萌晦早,王母桃花几回老。qiū fēng cí āi méng huì zǎo,wáng mǔ táo huā jǐ huí lǎo。
金茎瑞露成清泪,珠襦玉匣埋荒草。jīn jīng ruì lù chéng qīng lèi,zhū rú yù xiá mái huāng cǎo。
羡渠老寿在名山,驻龄弗藉文成丹。xiàn qú lǎo shòu zài míng shān,zhù líng fú jí wén chéng dān。
诙谐获听方朔论,侍从曾识枚皋颜。huī xié huò tīng fāng shuò lùn,shì cóng céng shí méi gāo yán。
秃枝锐干如铜铁,傲雨凌霜古皮裂。tū zhī ruì gàn rú tóng tiě,ào yǔ líng shuāng gǔ pí liè。
地籁朝惊万壑风,精灵夜泣三更月。dì lài cháo jīng wàn hè fēng,jīng líng yè qì sān gèng yuè。
武皇不归时代迁,遗尔臃肿烟霞边。wǔ huáng bù guī shí dài qiān,yí ěr yōng zhǒng yān xiá biān。
固疑孔桧颇相妒,且喜社栎能忘年。gù yí kǒng guì pǒ xiāng dù,qiě xǐ shè lì néng wàng nián。
武侯庙废摧千丈,新甫之材闻斫丧。wǔ hóu miào fèi cuī qiān zhàng,xīn fǔ zhī cái wén zhuó sàng。
若论秦皇避雨松,雨松亦是平交行。ruò lùn qín huáng bì yǔ sōng,yǔ sōng yì shì píng jiāo xíng。
李昌祺

李昌祺

李昌祺(1376~1452)明代小说家。名祯,字昌祺、一字维卿,以字行世,号侨庵、白衣山人、运甓居士,庐陵(今江西吉安)人。永乐二年进士,官至广西布政使,为官清厉刚正,救灾恤贫,官声甚好。且才华富赡,学识渊博,诗集有《运甓漫稿》,又仿瞿佑《剪灯新话》作《剪灯余话》。 李昌祺的作品>>

猜您喜欢

桃花鸂??图二首

李昌祺

南湖二月雨晴天,两两相随锦翼鲜。nán hú èr yuè yǔ qíng tiān,liǎng liǎng xiāng suí jǐn yì xiān。
记得曾于何处见,桃花浪里钓船边。jì dé céng yú hé chù jiàn,táo huā làng lǐ diào chuán biān。

桃花鸂??图二首

李昌祺

杜若靡芜绿满洲,东风春水拍天流。dù ruò mí wú lǜ mǎn zhōu,dōng fēng chūn shuǐ pāi tiān liú。
双禽不受人拘束,宿食飞鸣得自由。shuāng qín bù shòu rén jū shù,sù shí fēi míng dé zì yóu。

宣德堂前种桃二株戏作

李昌祺

绯桃两树远移来,亲向阶前着意栽。fēi táo liǎng shù yuǎn yí lái,qīn xiàng jiē qián zhe yì zāi。
自是不如棠蔽芾,谩留春色艳亭台。zì shì bù rú táng bì fèi,mán liú chūn sè yàn tíng tái。

紫薇堂独坐二首

李昌祺

游丝落絮坠空阶,黄鸟交交在绿槐。yóu sī luò xù zhuì kōng jiē,huáng niǎo jiāo jiāo zài lǜ huái。
独对薇花清坐久,衙前初换午时牌。dú duì wēi huā qīng zuò jiǔ,yá qián chū huàn wǔ shí pái。

紫薇堂独坐二首

李昌祺

两行官树昼阴浓,吏散长廊退食钟。liǎng xíng guān shù zhòu yīn nóng,lì sàn zhǎng láng tuì shí zhōng。
忽见飞来杨柳絮,始知春色八分空。hū jiàn fēi lái yáng liǔ xù,shǐ zhī chūn sè bā fēn kōng。

谢惠牡丹

李昌祺

不将华屋荐金盘,钿合盛来露未干。bù jiāng huá wū jiàn jīn pán,diàn hé shèng lái lù wèi gàn。
丽色秾香都负却,空斋镇日寂寥看。lì sè nóng xiāng dōu fù què,kōng zhāi zhèn rì jì liáo kàn。

卢翁挽诗二首

李昌祺

老向夷门受一廛,闲身自在水云边。lǎo xiàng yí mén shòu yī chán,xián shēn zì zài shuǐ yún biān。
大梁城里人无数,若个如翁八十年。dà liáng chéng lǐ rén wú shù,ruò gè rú wēng bā shí nián。

卢翁挽诗二首

李昌祺

名利无心任鬓皤,天留两眼阅人多。míng lì wú xīn rèn bìn pó,tiān liú liǎng yǎn yuè rén duō。
悬知地下应含笑,得见儿登进士科。xuán zhī dì xià yīng hán xiào,dé jiàn ér dēng jìn shì kē。

客夜闻雨

李昌祺

萧萧飒飒五更头,滴碎寒声落瓦沟。xiāo xiāo sà sà wǔ gèng tóu,dī suì hán shēng luò wǎ gōu。
纵是客怀宽似海,也应难著许多愁。zòng shì kè huái kuān shì hǎi,yě yīng nán zhù xǔ duō chóu。

乡人至夜话

李昌祺

形容不识识乡音,挑尽寒灯到夜深。xíng róng bù shí shí xiāng yīn,tiāo jǐn hán dēng dào yè shēn。
故旧凭君休更说,老怀容易便沾襟。gù jiù píng jūn xiū gèng shuō,lǎo huái róng yì biàn zhān jīn。

忆故园山庄

李昌祺

病身长是恋家乡,短发那堪著六梁。bìng shēn zhǎng shì liàn jiā xiāng,duǎn fā nà kān zhù liù liáng。
只忆山庄松树下,鸟啼清昼午阴凉。zhǐ yì shān zhuāng sōng shù xià,niǎo tí qīng zhòu wǔ yīn liáng。

题竹

李昌祺

两竿萧洒墨淋漓,师法东淮顾定之。liǎng gān xiāo sǎ mò lín lí,shī fǎ dōng huái gù dìng zhī。
却忆紫薇堂后坐,翠阴摇曳午晴时。què yì zǐ wēi táng hòu zuò,cuì yīn yáo yè wǔ qíng shí。

题竹

李昌祺

解箨新梢绿未全,一枝斜出更娟娟。jiě tuò xīn shāo lǜ wèi quán,yī zhī xié chū gèng juān juān。
钱塘太史春风笔,移得潇湘到几前。qián táng tài shǐ chūn fēng bǐ,yí dé xiāo xiāng dào jǐ qián。

济宁夜泊

李昌祺

疏星斜月在扁舟,寒鼓鼕鼕出郡楼。shū xīng xié yuè zài biǎn zhōu,hán gǔ dōng dōng chū jùn lóu。
最忆往年何处听,长安门外五更头。zuì yì wǎng nián hé chù tīng,zhǎng ān mén wài wǔ gèng tóu。

题兰

李昌祺

垂垂一簇石崖旁,雅韵幽姿冠楚芳。chuí chuí yī cù shí yá páng,yǎ yùn yōu zī guān chǔ fāng。
天不遣生平地上,可怜分付许多香。tiān bù qiǎn shēng píng dì shàng,kě lián fēn fù xǔ duō xiāng。