古诗词

送严良医回嘉兴迎母

李昌祺

先生意气凌青苍,两脸渥润双瞳光。xiān shēng yì qì líng qīng cāng,liǎng liǎn wò rùn shuāng tóng guāng。
无心求伏思邈虎,有术解叱初平羊。wú xīn qiú fú sī miǎo hǔ,yǒu shù jiě chì chū píng yáng。
门前种橘懒种杏,橘叶坠井泉浮香。mén qián zhǒng jú lǎn zhǒng xìng,jú yè zhuì jǐng quán fú xiāng。
春馀着花雪羞白,霜后结实金争黄。chūn yú zhe huā xuě xiū bái,shuāng hòu jié shí jīn zhēng huáng。
嘉禾世业数谁最,公论共说先生良。jiā hé shì yè shù shuí zuì,gōng lùn gòng shuō xiān shēng liáng。
针茅屡试疗鬼诀,续柳每验回骸方。zhēn máo lǚ shì liáo guǐ jué,xù liǔ měi yàn huí hái fāng。
经窥素难法岐扁,科究内外兼刘张。jīng kuī sù nán fǎ qí biǎn,kē jiū nèi wài jiān liú zhāng。
徵书一日贲林薮,布衣万里觐帝乡。zhēng shū yī rì bēn lín sǒu,bù yī wàn lǐ jìn dì xiāng。
庸医叹羡国医骇,妙夺造化通阴阳。yōng yī tàn xiàn guó yī hài,miào duó zào huà tōng yīn yáng。
仰瞻骤近日月表,陟降不离参苓傍。yǎng zhān zhòu jìn rì yuè biǎo,zhì jiàng bù lí cān líng bàng。
亲藩授职喜闲逸,况乃仁厚逢贤王。qīn fān shòu zhí xǐ xián yì,kuàng nǎi rén hòu féng xián wáng。
怜渠契阔旷定省,代尔恳恻陈封章。lián qú qì kuò kuàng dìng shěng,dài ěr kěn cè chén fēng zhāng。
宫臣走马捧敕至,特许谒告荣非常。gōng chén zǒu mǎ pěng chì zhì,tè xǔ yè gào róng fēi cháng。
时当六月政三伏,敢惮触热川途长。shí dāng liù yuè zhèng sān fú,gǎn dàn chù rè chuān tú zhǎng。
到家拜庆上冢毕,鱼轩亟奉登舟航。dào jiā bài qìng shàng zhǒng bì,yú xuān jí fèng dēng zhōu háng。
江湖阔深富虾蟹,嫩菱鲜藕俱堪尝。jiāng hú kuò shēn fù xiā xiè,nèn líng xiān ǒu jù kān cháng。
船宽物贱固可乐,纵遇好境休徜徉。chuán kuān wù jiàn gù kě lè,zòng yù hǎo jìng xiū cháng yáng。
嗟予目昏牙齿豁,富贵念冷功名忘。jiē yǔ mù hūn yá chǐ huō,fù guì niàn lěng gōng míng wàng。
但存诗魔与传癖,惟此二竖留膏肓。dàn cún shī mó yǔ chuán pǐ,wéi cǐ èr shù liú gāo huāng。
愿言就君乞砭治,无使久别劳中肠。yuàn yán jiù jūn qǐ biān zhì,wú shǐ jiǔ bié láo zhōng cháng。
汀洲雁下寒水落,阶除菊绽秋风凉。tīng zhōu yàn xià hán shuǐ luò,jiē chú jú zhàn qiū fēng liáng。
河漘伫候木兰棹,垆头烂醉茱萸觞。hé chún zhù hòu mù lán zhào,lú tóu làn zuì zhū yú shāng。
李昌祺

李昌祺

李昌祺(1376~1452)明代小说家。名祯,字昌祺、一字维卿,以字行世,号侨庵、白衣山人、运甓居士,庐陵(今江西吉安)人。永乐二年进士,官至广西布政使,为官清厉刚正,救灾恤贫,官声甚好。且才华富赡,学识渊博,诗集有《运甓漫稿》,又仿瞿佑《剪灯新话》作《剪灯余话》。 李昌祺的作品>>

猜您喜欢

舞阳留侯庙二首

李昌祺

人心变幻几千般,带砺盟深亦易寒。rén xīn biàn huàn jǐ qiān bān,dài lì méng shēn yì yì hán。
秦网逃来逃汉网,谁将此意语萧韩。qín wǎng táo lái táo hàn wǎng,shuí jiāng cǐ yì yǔ xiāo hán。

荥阳怀古

李昌祺

广武城边古战场,汉高曾此割封疆。guǎng wǔ chéng biān gǔ zhàn chǎng,hàn gāo céng cǐ gē fēng jiāng。
若无纪信乘黄屋,纵有萧韩事叵量。ruò wú jì xìn chéng huáng wū,zòng yǒu xiāo hán shì pǒ liàng。

重宿僧寺三首

李昌祺

人稀院静户长扃,清磬泠泠已厌听。rén xī yuàn jìng hù zhǎng jiōng,qīng qìng líng líng yǐ yàn tīng。
欲涤平生尘土念,半函圆觉贝多经。yù dí píng shēng chén tǔ niàn,bàn hán yuán jué bèi duō jīng。

重宿僧寺三首

李昌祺

荒城晏岁野僧房,迢递他乡忆故乡。huāng chéng yàn suì yě sēng fáng,tiáo dì tā xiāng yì gù xiāng。
病骨不禁风雪冷,一更浑似一旬长。bìng gǔ bù jìn fēng xuě lěng,yī gèng hún shì yī xún zhǎng。

重宿僧寺三首

李昌祺

空房不见款冬花,檐铎敲风日影斜。kōng fáng bù jiàn kuǎn dōng huā,yán duó qiāo fēng rì yǐng xié。
随意看来随意脱,绯袍那似佛袈裟。suí yì kàn lái suí yì tuō,fēi páo nà shì fú jiā shā。

山路谑花

李昌祺

枝头地上总猩红,几树繁开几树空。zhī tóu dì shàng zǒng xīng hóng,jǐ shù fán kāi jǐ shù kōng。
颜色一般荣悴异,谁将此意问东风。yán sè yī bān róng cuì yì,shuí jiāng cǐ yì wèn dōng fēng。

题怪石牡丹孔雀图

李昌祺

不上屏风不用怜,钿毫金缕烂相鲜。bù shàng píng fēng bù yòng lián,diàn háo jīn lǚ làn xiāng xiān。
双瞳赢得无人射,翘立花妃石丈前。shuāng tóng yíng dé wú rén shè,qiào lì huā fēi shí zhàng qián。

新安谣三首

李昌祺

新安野老发垂肩,说着先朝泪泫然。xīn ān yě lǎo fā chuí jiān,shuō zhe xiān cháo lèi xuàn rán。
洪武初年真少事,几曾轻到县衙前。hóng wǔ chū nián zhēn shǎo shì,jǐ céng qīng dào xiàn yá qián。

新安谣三首

李昌祺

垂老频逢岁薄收,秋租多欠卖耕牛。chuí lǎo pín féng suì báo shōu,qiū zū duō qiàn mài gēng niú。
县官不暇怜饥馁,唤拽官车上陕州。xiàn guān bù xiá lián jī něi,huàn zhuāi guān chē shàng shǎn zhōu。

新安谣三首

李昌祺

当夫当匠子孙亡,田地荒芜户有粮。dāng fū dāng jiàng zi sūn wáng,tián dì huāng wú hù yǒu liáng。
昨日迤西蕃使过,尽驱妇女赶牛羊。zuó rì yí xī fān shǐ guò,jǐn qū fù nǚ gǎn niú yáng。

山中见牡丹

李昌祺

不嫌恶雨并乖风,且共山花作伴红。bù xián è yǔ bìng guāi fēng,qiě gòng shān huā zuò bàn hóng。
纵在五侯池馆里,可能春去不成空。zòng zài wǔ hóu chí guǎn lǐ,kě néng chūn qù bù chéng kōng。

重唁山中牡丹

李昌祺

不烦浇灌不烦栽,长过清明谷雨开。bù fán jiāo guàn bù fán zāi,zhǎng guò qīng míng gǔ yǔ kāi。
为问洛阳豪贵客,几家还有旧亭台。wèi wèn luò yáng háo guì kè,jǐ jiā hái yǒu jiù tíng tái。

过张茅镇见饥民

李昌祺

土洞深沈土坑欹,田园枯旱废耕犁。tǔ dòng shēn shěn tǔ kēng yī,tián yuán kū hàn fèi gēng lí。
一身馁困浑无力,犹上高梯剥树皮。yī shēn něi kùn hún wú lì,yóu shàng gāo tī bō shù pí。

宜阳山中

李昌祺

绿阴重叠鸟间关,野枣花香宿雨残。lǜ yīn zhòng dié niǎo jiān guān,yě zǎo huā xiāng sù yǔ cán。
天遣浮云都卷尽,教人一路看青山。tiān qiǎn fú yún dōu juǎn jǐn,jiào rén yī lù kàn qīng shān。

嵩阳道中

李昌祺

度尽青山几百重,垂萝翳日鸟啼风。dù jǐn qīng shān jǐ bǎi zhòng,chuí luó yì rì niǎo tí fēng。
不嫌幽独无人伴,长在花香树色中。bù xián yōu dú wú rén bàn,zhǎng zài huā xiāng shù sè zhōng。