古诗词

江湖清游歌

李昌祺

何郎落魄非顽痴,气豪志雄才不羁。hé láng luò pò fēi wán chī,qì háo zhì xióng cái bù jī。
一从束发厌雌伏,龌龊羞效东家儿。yī cóng shù fā yàn cí fú,wò chuò xiū xiào dōng jiā ér。
躬耕把锄既云苦,闭门占毕亦奚补。gōng gēng bǎ chú jì yún kǔ,bì mén zhàn bì yì xī bǔ。
浩荡大鹏希有心,四方上下如乡土。hào dàng dà péng xī yǒu xīn,sì fāng shàng xià rú xiāng tǔ。
长揖里闾亲,笑别闺中人。zhǎng yī lǐ lǘ qīn,xiào bié guī zhōng rén。
拟船待明发,呼酒酾江神。nǐ chuán dài míng fā,hū jiǔ shāi jiāng shén。
双橹齐鸣片帆挂,脱巾高眠箬篷下。shuāng lǔ qí míng piàn fān guà,tuō jīn gāo mián ruò péng xià。
但闻佳境即停桡,客里寻常过冬夏。dàn wén jiā jìng jí tíng ráo,kè lǐ xún cháng guò dōng xià。
屡携姑苏娃,数试宜兴茶。lǚ xié gū sū wá,shù shì yí xīng chá。
琼花已枯槁,玉树空繁华。qióng huā yǐ kū gǎo,yù shù kōng fán huá。
凤台铁塔频登眺,只将乐事酬年少。fèng tái tiě tǎ pín dēng tiào,zhǐ jiāng lè shì chóu nián shǎo。
青山曾访谢公墩,彩笔留题蒋侯庙。qīng shān céng fǎng xiè gōng dūn,cǎi bǐ liú tí jiǎng hóu miào。
懒向秦淮终岁留,逡巡遥泛武昌舟。lǎn xiàng qín huái zhōng suì liú,qūn xún yáo fàn wǔ chāng zhōu。
寒波赤壁三更月,斜日黄冈万顷秋。hán bō chì bì sān gèng yuè,xié rì huáng gāng wàn qǐng qiū。
鹤楼鹦鹉冥搜倦,跨马着鞭仍适汴。hè lóu yīng wǔ míng sōu juàn,kuà mǎ zhe biān réng shì biàn。
河岳风云豁壮怀,宋金旧迹观皆遍。hé yuè fēng yún huō zhuàng huái,sòng jīn jiù jì guān jiē biàn。
孔方通灵众所趍,那知阿堵能亡躯。kǒng fāng tōng líng zhòng suǒ chí,nà zhī ā dǔ néng wáng qū。
尔虽好游非利驱,颇出俗流情独殊。ěr suī hǎo yóu fēi lì qū,pǒ chū sú liú qíng dú shū。
都抛蝇头弃蜗角,游固可嘉居亦乐。dōu pāo yíng tóu qì wō jiǎo,yóu gù kě jiā jū yì lè。
长歌痛饮醉复醒,慎勿闲分清与浊。zhǎng gē tòng yǐn zuì fù xǐng,shèn wù xián fēn qīng yǔ zhuó。
我今老矣雪鬓垂毵毵,奇胜负却穷幽探。wǒ jīn lǎo yǐ xuě bìn chuí sān sān,qí shèng fù què qióng yōu tàn。
无缘行览惟坐谈,吟成挥毫题冰衔,愿子细读精研覃。wú yuán xíng lǎn wéi zuò tán,yín chéng huī háo tí bīng xián,yuàn zi xì dú jīng yán tán。
李昌祺

李昌祺

李昌祺(1376~1452)明代小说家。名祯,字昌祺、一字维卿,以字行世,号侨庵、白衣山人、运甓居士,庐陵(今江西吉安)人。永乐二年进士,官至广西布政使,为官清厉刚正,救灾恤贫,官声甚好。且才华富赡,学识渊博,诗集有《运甓漫稿》,又仿瞿佑《剪灯新话》作《剪灯余话》。 李昌祺的作品>>

猜您喜欢

舞阳留侯庙二首

李昌祺

人心变幻几千般,带砺盟深亦易寒。rén xīn biàn huàn jǐ qiān bān,dài lì méng shēn yì yì hán。
秦网逃来逃汉网,谁将此意语萧韩。qín wǎng táo lái táo hàn wǎng,shuí jiāng cǐ yì yǔ xiāo hán。

荥阳怀古

李昌祺

广武城边古战场,汉高曾此割封疆。guǎng wǔ chéng biān gǔ zhàn chǎng,hàn gāo céng cǐ gē fēng jiāng。
若无纪信乘黄屋,纵有萧韩事叵量。ruò wú jì xìn chéng huáng wū,zòng yǒu xiāo hán shì pǒ liàng。

重宿僧寺三首

李昌祺

人稀院静户长扃,清磬泠泠已厌听。rén xī yuàn jìng hù zhǎng jiōng,qīng qìng líng líng yǐ yàn tīng。
欲涤平生尘土念,半函圆觉贝多经。yù dí píng shēng chén tǔ niàn,bàn hán yuán jué bèi duō jīng。

重宿僧寺三首

李昌祺

荒城晏岁野僧房,迢递他乡忆故乡。huāng chéng yàn suì yě sēng fáng,tiáo dì tā xiāng yì gù xiāng。
病骨不禁风雪冷,一更浑似一旬长。bìng gǔ bù jìn fēng xuě lěng,yī gèng hún shì yī xún zhǎng。

重宿僧寺三首

李昌祺

空房不见款冬花,檐铎敲风日影斜。kōng fáng bù jiàn kuǎn dōng huā,yán duó qiāo fēng rì yǐng xié。
随意看来随意脱,绯袍那似佛袈裟。suí yì kàn lái suí yì tuō,fēi páo nà shì fú jiā shā。

山路谑花

李昌祺

枝头地上总猩红,几树繁开几树空。zhī tóu dì shàng zǒng xīng hóng,jǐ shù fán kāi jǐ shù kōng。
颜色一般荣悴异,谁将此意问东风。yán sè yī bān róng cuì yì,shuí jiāng cǐ yì wèn dōng fēng。

题怪石牡丹孔雀图

李昌祺

不上屏风不用怜,钿毫金缕烂相鲜。bù shàng píng fēng bù yòng lián,diàn háo jīn lǚ làn xiāng xiān。
双瞳赢得无人射,翘立花妃石丈前。shuāng tóng yíng dé wú rén shè,qiào lì huā fēi shí zhàng qián。

新安谣三首

李昌祺

新安野老发垂肩,说着先朝泪泫然。xīn ān yě lǎo fā chuí jiān,shuō zhe xiān cháo lèi xuàn rán。
洪武初年真少事,几曾轻到县衙前。hóng wǔ chū nián zhēn shǎo shì,jǐ céng qīng dào xiàn yá qián。

新安谣三首

李昌祺

垂老频逢岁薄收,秋租多欠卖耕牛。chuí lǎo pín féng suì báo shōu,qiū zū duō qiàn mài gēng niú。
县官不暇怜饥馁,唤拽官车上陕州。xiàn guān bù xiá lián jī něi,huàn zhuāi guān chē shàng shǎn zhōu。

新安谣三首

李昌祺

当夫当匠子孙亡,田地荒芜户有粮。dāng fū dāng jiàng zi sūn wáng,tián dì huāng wú hù yǒu liáng。
昨日迤西蕃使过,尽驱妇女赶牛羊。zuó rì yí xī fān shǐ guò,jǐn qū fù nǚ gǎn niú yáng。

山中见牡丹

李昌祺

不嫌恶雨并乖风,且共山花作伴红。bù xián è yǔ bìng guāi fēng,qiě gòng shān huā zuò bàn hóng。
纵在五侯池馆里,可能春去不成空。zòng zài wǔ hóu chí guǎn lǐ,kě néng chūn qù bù chéng kōng。

重唁山中牡丹

李昌祺

不烦浇灌不烦栽,长过清明谷雨开。bù fán jiāo guàn bù fán zāi,zhǎng guò qīng míng gǔ yǔ kāi。
为问洛阳豪贵客,几家还有旧亭台。wèi wèn luò yáng háo guì kè,jǐ jiā hái yǒu jiù tíng tái。

过张茅镇见饥民

李昌祺

土洞深沈土坑欹,田园枯旱废耕犁。tǔ dòng shēn shěn tǔ kēng yī,tián yuán kū hàn fèi gēng lí。
一身馁困浑无力,犹上高梯剥树皮。yī shēn něi kùn hún wú lì,yóu shàng gāo tī bō shù pí。

宜阳山中

李昌祺

绿阴重叠鸟间关,野枣花香宿雨残。lǜ yīn zhòng dié niǎo jiān guān,yě zǎo huā xiāng sù yǔ cán。
天遣浮云都卷尽,教人一路看青山。tiān qiǎn fú yún dōu juǎn jǐn,jiào rén yī lù kàn qīng shān。

嵩阳道中

李昌祺

度尽青山几百重,垂萝翳日鸟啼风。dù jǐn qīng shān jǐ bǎi zhòng,chuí luó yì rì niǎo tí fēng。
不嫌幽独无人伴,长在花香树色中。bù xián yōu dú wú rén bàn,zhǎng zài huā xiāng shù sè zhōng。