古诗词

题张宪副山水

李昌祺

何郎画法咸称工,层峦复嶂生笔峰。hé láng huà fǎ xián chēng gōng,céng luán fù zhàng shēng bǐ fēng。
昼阴作寒云雾密,树色凝黛岚烟浓。zhòu yīn zuò hán yún wù mì,shù sè níng dài lán yān nóng。
千崖万壑骤雨歇,洗出重叠金芙蓉。qiān yá wàn hè zhòu yǔ xiē,xǐ chū zhòng dié jīn fú róng。
超腾犹奔马,奋迅若蛰龙。chāo téng yóu bēn mǎ,fèn xùn ruò zhé lóng。
忽偃遽竦森嵷巃,瑶簪琼笋杳霭磨高穹。hū yǎn jù sǒng sēn sǒng lóng,yáo zān qióng sǔn yǎo ǎi mó gāo qióng。
淋漓墨沈夺天巧,能令造化无全功。lín lí mò shěn duó tiān qiǎo,néng lìng zào huà wú quán gōng。
恍惊摄提初,宇宙开洪蒙。huǎng jīng shè tí chū,yǔ zhòu kāi hóng méng。
结就仙岩之,峻琵琶之雄。jié jiù xiān yán zhī,jùn pí pá zhī xióng。
玉气夜白丹光红,参苓芷术飘香风。yù qì yè bái dān guāng hóng,cān líng zhǐ shù piāo xiāng fēng。
留侯奕叶远孙子,卜筑讲学栖其中,每将林泉芳润咽嗽怡心胸。liú hóu yì yè yuǎn sūn zi,bo zhù jiǎng xué qī qí zhōng,měi jiāng lín quán fāng rùn yàn sòu yí xīn xiōng。
辞家入仕三十载,旧隐萝径屐迹莓苔封。cí jiā rù shì sān shí zài,jiù yǐn luó jìng jī jì méi tái fēng。
地宽壤沃景寥阒,绝胜海上人罕得到蓬莱宫。dì kuān rǎng wò jǐng liáo qù,jué shèng hǎi shàng rén hǎn dé dào péng lái gōng。
虚亭临泓细路绕,小桥横岸新流通。xū tíng lín hóng xì lù rào,xiǎo qiáo héng àn xīn liú tōng。
箨冠苎服物外叟,寻幽览胜棹轻舫,两眼饱看船头峰。tuò guān zhù fú wù wài sǒu,xún yōu lǎn shèng zhào qīng fǎng,liǎng yǎn bǎo kàn chuán tóu fēng。
耆山鬼谷贵溪水,秀淑代有贤才钟。qí shān guǐ gǔ guì xī shuǐ,xiù shū dài yǒu xián cái zhōng。
嗟予本是钓耕者,宦途浪寄浮萍踪。jiē yǔ běn shì diào gēng zhě,huàn tú làng jì fú píng zōng。
老至百念都成空,惟存传癖兼诗穷,可怜触处随病翁。lǎo zhì bǎi niàn dōu chéng kōng,wéi cún chuán pǐ jiān shī qióng,kě lián chù chù suí bìng wēng。
宁思枣如瓜,弗羡印似斗,但愿引退休微躬。níng sī zǎo rú guā,fú xiàn yìn shì dòu,dàn yuàn yǐn tuì xiū wēi gōng。
庙堂长揖别卿相,疃畦徐步偕樵农。miào táng zhǎng yī bié qīng xiāng,tuǎn qí xú bù xié qiáo nóng。
体倦荫双松,神闲抚孤桐。tǐ juàn yīn shuāng sōng,shén xián fǔ gū tóng。
窗间故笈父书在,掩关坐读歌时雍。chuāng jiān gù jí fù shū zài,yǎn guān zuò dú gē shí yōng。
身虽未行梦先往,浩然兴落盘洲东。shēn suī wèi xíng mèng xiān wǎng,hào rán xīng luò pán zhōu dōng。
还君此轴匣琴剑,悬车不待今年冬。hái jūn cǐ zhóu xiá qín jiàn,xuán chē bù dài jīn nián dōng。
李昌祺

李昌祺

李昌祺(1376~1452)明代小说家。名祯,字昌祺、一字维卿,以字行世,号侨庵、白衣山人、运甓居士,庐陵(今江西吉安)人。永乐二年进士,官至广西布政使,为官清厉刚正,救灾恤贫,官声甚好。且才华富赡,学识渊博,诗集有《运甓漫稿》,又仿瞿佑《剪灯新话》作《剪灯余话》。 李昌祺的作品>>

猜您喜欢

归自南阳

李昌祺

去日犹秋暑,归时已冷霜。qù rì yóu qiū shǔ,guī shí yǐ lěng shuāng。
江山非故里,人物是他乡。jiāng shān fēi gù lǐ,rén wù shì tā xiāng。
老态随年出,离愁共路长。lǎo tài suí nián chū,lí chóu gòng lù zhǎng。
埃尘如见恋,到处扑衣裳。āi chén rú jiàn liàn,dào chù pū yī shang。

王侍读汝嘉挽诗

李昌祺

识面嗟诚晚,论交觉独深。shí miàn jiē chéng wǎn,lùn jiāo jué dú shēn。
麟经三世业,蠹简一生心。lín jīng sān shì yè,dù jiǎn yī shēng xīn。
诸老怜将尽,孤怀痛不禁。zhū lǎo lián jiāng jǐn,gū huái tòng bù jìn。
遗弦空自绝,无处觅知音。yí xián kōng zì jué,wú chù mì zhī yīn。

王侍读汝嘉挽诗

李昌祺

阀阅衣冠盛,才名伯仲齐。fá yuè yī guān shèng,cái míng bó zhòng qí。
宫袍裁赐锦,御酒拆封泥。gōng páo cái cì jǐn,yù jiǔ chāi fēng ní。
屡握修书笔,频分应制题。lǚ wò xiū shū bǐ,pín fēn yīng zhì tí。
只今文燄在,犹自烛云霓。zhǐ jīn wén yàn zài,yóu zì zhú yún ní。

王侍读汝嘉挽诗

李昌祺

少日边庭戍,曾驰草檄名。shǎo rì biān tíng shù,céng chí cǎo xí míng。
谈兵诸将屈,较艺众人惊。tán bīng zhū jiāng qū,jiào yì zhòng rén jīng。
已并青城誉,仍兼玉署荣。yǐ bìng qīng chéng yù,réng jiān yù shǔ róng。
九京那可作,恻怆起深情。jiǔ jīng nà kě zuò,cè chuàng qǐ shēn qíng。

王侍读汝嘉挽诗

李昌祺

玉堂陪末议,荏苒七年馀。yù táng péi mò yì,rěn rǎn qī nián yú。
夜漏秋同听,春潮晓共趍。yè lòu qiū tóng tīng,chūn cháo xiǎo gòng chí。
仲淹空有策,和靖却无书。zhòng yān kōng yǒu cè,hé jìng què wú shū。
垂老交游尽,临风泪满裾。chuí lǎo jiāo yóu jǐn,lín fēng lèi mǎn jū。

经息县

李昌祺

岁晏经新息,晨征念路遥。suì yàn jīng xīn xī,chén zhēng niàn lù yáo。
轻冰方尽合,残雪未全消。qīng bīng fāng jǐn hé,cán xuě wèi quán xiāo。
行客归心切,居民馁腹枵。xíng kè guī xīn qiè,jū mín něi fù xiāo。
停车徒自感,只合返渔樵。tíng chē tú zì gǎn,zhǐ hé fǎn yú qiáo。

除日早饭田家

李昌祺

田家无节序,除日亦寻常。tián jiā wú jié xù,chú rì yì xún cháng。
破釜初炊黍,空槽旋压浆。pò fǔ chū chuī shǔ,kōng cáo xuán yā jiāng。
瓮寒齑结凌,窗湿纸粘霜。wèng hán jī jié líng,chuāng shī zhǐ zhān shuāng。
远役如堪免,长贫不敢伤。yuǎn yì rú kān miǎn,zhǎng pín bù gǎn shāng。

除夕宿汝宁僧舍闻停止夫役喜而有作

李昌祺

除夕留僧寺,焚香对老禅。chú xī liú sēng sì,fén xiāng duì lǎo chán。
青灯伴今夜,黄历换明年。qīng dēng bàn jīn yè,huáng lì huàn míng nián。
宵旰忧诚切,疮痍痛暂蠲。xiāo gàn yōu chéng qiè,chuāng yí tòng zàn juān。
明晨呼万岁,顿首玉阶前。míng chén hū wàn suì,dùn shǒu yù jiē qián。

过殽陵关

李昌祺

春尽殽陵道,千山万木中。chūn jǐn xiáo líng dào,qiān shān wàn mù zhōng。
水声泉聒聒,云气雨蒙蒙。shuǐ shēng quán guā guā,yún qì yǔ méng méng。
嫩草溪边石,幽禽树杪风。nèn cǎo xī biān shí,yōu qín shù miǎo fēng。
抱关黄发吏,宁解识终童。bào guān huáng fā lì,níng jiě shí zhōng tóng。

赋得骢马送别

李昌祺

骢马玉为蹄,行行过柳堤。cōng mǎ yù wèi tí,xíng xíng guò liǔ dī。
云随金络辔,花映锦障泥。yún suí jīn luò pèi,huā yìng jǐn zhàng ní。
流电双瞳炯,摇风一尾齐。liú diàn shuāng tóng jiǒng,yáo fēng yī wěi qí。
似知离别意,欲去更频嘶。shì zhī lí bié yì,yù qù gèng pín sī。

永思堂三首

李昌祺

一自双亲逝,孤怀每自伤。yī zì shuāng qīn shì,gū huái měi zì shāng。
恍疑闻謦欬,犹似见羹墙。huǎng yí wén qǐng kài,yóu shì jiàn gēng qiáng。
厚禄嗟何及,遗言敢暂忘。hòu lù jiē hé jí,yí yán gǎn zàn wàng。
番湖东去水,不似此情长。fān hú dōng qù shuǐ,bù shì cǐ qíng zhǎng。

永思堂三首

李昌祺

人子思亲意,悠悠镇不穷。rén zi sī qīn yì,yōu yōu zhèn bù qióng。
常时瞻画像,每日想音容。cháng shí zhān huà xiàng,měi rì xiǎng yīn róng。
幽显虽云异,精诚或可通。yōu xiǎn suī yún yì,jīng chéng huò kě tōng。
哀悰真罔极,长系寸心中。āi cóng zhēn wǎng jí,zhǎng xì cùn xīn zhōng。

永思堂三首

李昌祺

忆昔承欢日,沉思痛倍饶。yì xī chéng huān rì,chén sī tòng bèi ráo。
梦魂劳夜夜,泪眼湿朝朝。mèng hún láo yè yè,lèi yǎn shī cháo cháo。
儿鬓霜频积,亲茔树几凋。ér bìn shuāng pín jī,qīn yíng shù jǐ diāo。
山夷河可塞,此恨未应销。shān yí hé kě sāi,cǐ hèn wèi yīng xiāo。

晚登汴城

李昌祺

休骑上荒城,斜阳万感并。xiū qí shàng huāng chéng,xié yáng wàn gǎn bìng。
岁怜频有旱,雷怪久无声。suì lián pín yǒu hàn,léi guài jiǔ wú shēng。
芳树鸠巢废,香泥燕垒成。fāng shù jiū cháo fèi,xiāng ní yàn lěi chéng。
缅怀前宋士,人艳道乡名。miǎn huái qián sòng shì,rén yàn dào xiāng míng。

题陈道士处静轩

李昌祺

素性便孤寂,无营昼掩关。sù xìng biàn gū jì,wú yíng zhòu yǎn guān。
卧闻清露坠,坐见白云还。wò wén qīng lù zhuì,zuò jiàn bái yún hái。
鹤梦棋敲醒,蜗墙藓蚀残。hè mèng qí qiāo xǐng,wō qiáng xiǎn shí cán。
仙瓢休挂树,风起厌喧烦。xiān piáo xiū guà shù,fēng qǐ yàn xuān fán。