古诗词

题严良医山水小景

李昌祺

鳌簪耸沧海,芙蓉飘紫烟。áo zān sǒng cāng hǎi,fú róng piāo zǐ yān。
画工运思极精妙,毫端巧夺造化权。huà gōng yùn sī jí jīng miào,háo duān qiǎo duó zào huà quán。
连峰特巘各殊态,一一幻出皆天然。lián fēng tè yǎn gè shū tài,yī yī huàn chū jiē tiān rán。
恍疑嶙峋绝顶最高处,参术错落根如拳。huǎng yí lín xún jué dǐng zuì gāo chù,cān shù cuò luò gēn rú quán。
气凡肉重莫能即,何由飞步凌其巅。qì fán ròu zhòng mò néng jí,hé yóu fēi bù líng qí diān。
山中之人,纫兰佩荃,濯足涧底,振衣风前。shān zhōng zhī rén,rèn lán pèi quán,zhuó zú jiàn dǐ,zhèn yī fēng qián。
晨兴霞疗饥,宵寝云伴眠。chén xīng xiá liáo jī,xiāo qǐn yún bàn mián。
遨游不入五侯宅,偃蹇只听双崖泉。áo yóu bù rù wǔ hóu zhái,yǎn jiǎn zhǐ tīng shuāng yá quán。
清流曲折相洄沿,种得杏成花满川。qīng liú qū zhé xiāng huí yán,zhǒng dé xìng chéng huā mǎn chuān。
乱红缤纷坠漪涟,鸟啼鱼跃春景妍。luàn hóng bīn fēn zhuì yī lián,niǎo tí yú yuè chūn jǐng yán。
是谁闲泛溪上船,尽日独玩芳树边。shì shuí xián fàn xī shàng chuán,jǐn rì dú wán fāng shù biān。
岂若茅亭老叟抱膝坐,语笑简默精神全。qǐ ruò máo tíng lǎo sǒu bào xī zuò,yǔ xiào jiǎn mò jīng shén quán。
小奚捧杖心静专,新梳绿发双髽联。xiǎo xī pěng zhàng xīn jìng zhuān,xīn shū lǜ fā shuāng zhuā lián。
林收雾霭寺突兀,桥横木石湍潺湲。lín shōu wù ǎi sì tū wù,qiáo héng mù shí tuān chán yuán。
异哉世上有此境,便思问舍仍求田。yì zāi shì shàng yǒu cǐ jìng,biàn sī wèn shě réng qiú tián。
酌君橘叶井,洗我肠胃膻。zhuó jūn jú yè jǐng,xǐ wǒ cháng wèi shān。
聊依松柏岁寒社,庶引桑榆衰暮年。liáo yī sōng bǎi suì hán shè,shù yǐn sāng yú shuāi mù nián。
李昌祺

李昌祺

李昌祺(1376~1452)明代小说家。名祯,字昌祺、一字维卿,以字行世,号侨庵、白衣山人、运甓居士,庐陵(今江西吉安)人。永乐二年进士,官至广西布政使,为官清厉刚正,救灾恤贫,官声甚好。且才华富赡,学识渊博,诗集有《运甓漫稿》,又仿瞿佑《剪灯新话》作《剪灯余话》。 李昌祺的作品>>

猜您喜欢

舞阳留侯庙二首

李昌祺

人心变幻几千般,带砺盟深亦易寒。rén xīn biàn huàn jǐ qiān bān,dài lì méng shēn yì yì hán。
秦网逃来逃汉网,谁将此意语萧韩。qín wǎng táo lái táo hàn wǎng,shuí jiāng cǐ yì yǔ xiāo hán。

荥阳怀古

李昌祺

广武城边古战场,汉高曾此割封疆。guǎng wǔ chéng biān gǔ zhàn chǎng,hàn gāo céng cǐ gē fēng jiāng。
若无纪信乘黄屋,纵有萧韩事叵量。ruò wú jì xìn chéng huáng wū,zòng yǒu xiāo hán shì pǒ liàng。

重宿僧寺三首

李昌祺

人稀院静户长扃,清磬泠泠已厌听。rén xī yuàn jìng hù zhǎng jiōng,qīng qìng líng líng yǐ yàn tīng。
欲涤平生尘土念,半函圆觉贝多经。yù dí píng shēng chén tǔ niàn,bàn hán yuán jué bèi duō jīng。

重宿僧寺三首

李昌祺

荒城晏岁野僧房,迢递他乡忆故乡。huāng chéng yàn suì yě sēng fáng,tiáo dì tā xiāng yì gù xiāng。
病骨不禁风雪冷,一更浑似一旬长。bìng gǔ bù jìn fēng xuě lěng,yī gèng hún shì yī xún zhǎng。

重宿僧寺三首

李昌祺

空房不见款冬花,檐铎敲风日影斜。kōng fáng bù jiàn kuǎn dōng huā,yán duó qiāo fēng rì yǐng xié。
随意看来随意脱,绯袍那似佛袈裟。suí yì kàn lái suí yì tuō,fēi páo nà shì fú jiā shā。

山路谑花

李昌祺

枝头地上总猩红,几树繁开几树空。zhī tóu dì shàng zǒng xīng hóng,jǐ shù fán kāi jǐ shù kōng。
颜色一般荣悴异,谁将此意问东风。yán sè yī bān róng cuì yì,shuí jiāng cǐ yì wèn dōng fēng。

题怪石牡丹孔雀图

李昌祺

不上屏风不用怜,钿毫金缕烂相鲜。bù shàng píng fēng bù yòng lián,diàn háo jīn lǚ làn xiāng xiān。
双瞳赢得无人射,翘立花妃石丈前。shuāng tóng yíng dé wú rén shè,qiào lì huā fēi shí zhàng qián。

新安谣三首

李昌祺

新安野老发垂肩,说着先朝泪泫然。xīn ān yě lǎo fā chuí jiān,shuō zhe xiān cháo lèi xuàn rán。
洪武初年真少事,几曾轻到县衙前。hóng wǔ chū nián zhēn shǎo shì,jǐ céng qīng dào xiàn yá qián。

新安谣三首

李昌祺

垂老频逢岁薄收,秋租多欠卖耕牛。chuí lǎo pín féng suì báo shōu,qiū zū duō qiàn mài gēng niú。
县官不暇怜饥馁,唤拽官车上陕州。xiàn guān bù xiá lián jī něi,huàn zhuāi guān chē shàng shǎn zhōu。

新安谣三首

李昌祺

当夫当匠子孙亡,田地荒芜户有粮。dāng fū dāng jiàng zi sūn wáng,tián dì huāng wú hù yǒu liáng。
昨日迤西蕃使过,尽驱妇女赶牛羊。zuó rì yí xī fān shǐ guò,jǐn qū fù nǚ gǎn niú yáng。

山中见牡丹

李昌祺

不嫌恶雨并乖风,且共山花作伴红。bù xián è yǔ bìng guāi fēng,qiě gòng shān huā zuò bàn hóng。
纵在五侯池馆里,可能春去不成空。zòng zài wǔ hóu chí guǎn lǐ,kě néng chūn qù bù chéng kōng。

重唁山中牡丹

李昌祺

不烦浇灌不烦栽,长过清明谷雨开。bù fán jiāo guàn bù fán zāi,zhǎng guò qīng míng gǔ yǔ kāi。
为问洛阳豪贵客,几家还有旧亭台。wèi wèn luò yáng háo guì kè,jǐ jiā hái yǒu jiù tíng tái。

过张茅镇见饥民

李昌祺

土洞深沈土坑欹,田园枯旱废耕犁。tǔ dòng shēn shěn tǔ kēng yī,tián yuán kū hàn fèi gēng lí。
一身馁困浑无力,犹上高梯剥树皮。yī shēn něi kùn hún wú lì,yóu shàng gāo tī bō shù pí。

宜阳山中

李昌祺

绿阴重叠鸟间关,野枣花香宿雨残。lǜ yīn zhòng dié niǎo jiān guān,yě zǎo huā xiāng sù yǔ cán。
天遣浮云都卷尽,教人一路看青山。tiān qiǎn fú yún dōu juǎn jǐn,jiào rén yī lù kàn qīng shān。

嵩阳道中

李昌祺

度尽青山几百重,垂萝翳日鸟啼风。dù jǐn qīng shān jǐ bǎi zhòng,chuí luó yì rì niǎo tí fēng。
不嫌幽独无人伴,长在花香树色中。bù xián yōu dú wú rén bàn,zhǎng zài huā xiāng shù sè zhōng。