古诗词

赠宫监

李昌祺

王门内臣白且晰,三十年龄承奉职。wáng mén nèi chén bái qiě xī,sān shí nián líng chéng fèng zhí。
绯袍胸背粲鹦桃,小带围腰玛瑙赤。fēi páo xiōng bèi càn yīng táo,xiǎo dài wéi yāo mǎ nǎo chì。
性资敏慧才俊良,眉宇秀整言安详。xìng zī mǐn huì cái jùn liáng,méi yǔ xiù zhěng yán ān xiáng。
爰从散地初升秩,旋蒙委任嘉忠实。yuán cóng sàn dì chū shēng zhì,xuán méng wěi rèn jiā zhōng shí。
应接区分诸务繁,四序何曾有闲日。yīng jiē qū fēn zhū wù fán,sì xù hé céng yǒu xián rì。
遭逢端的是前缘,富贵荣华岂偶然。zāo féng duān de shì qián yuán,fù guì róng huá qǐ ǒu rán。
受用人间好快活,服事世上真神仙。shòu yòng rén jiān hǎo kuài huó,fú shì shì shàng zhēn shén xiān。
仙境传闻孰能至,蓬莱祖洲此间是。xiān jìng chuán wén shú néng zhì,péng lái zǔ zhōu cǐ jiān shì。
底须双翼恣飞翔,且竭寸心谨随侍。dǐ xū shuāng yì zì fēi xiáng,qiě jié cùn xīn jǐn suí shì。
勤劳暮暮复朝朝,靴帽衣衫颁赏饶。qín láo mù mù fù cháo cháo,xuē mào yī shān bān shǎng ráo。
豪鹰雄健常令臂,生马骁腾仍命调。háo yīng xióng jiàn cháng lìng bì,shēng mǎ xiāo téng réng mìng diào。
一般宫官百十辈,惟尔众中受知最。yī bān gōng guān bǎi shí bèi,wéi ěr zhòng zhōng shòu zhī zuì。
案边不敢离须臾,黄昏月上犹未退。àn biān bù gǎn lí xū yú,huáng hūn yuè shàng yóu wèi tuì。
金龙蜡笺新墨光,冰纨象管描春芳。jīn lóng là jiān xīn mò guāng,bīng wán xiàng guǎn miáo chūn fāng。
画既精奇诗丽美,叩头拜赐偏欢喜。huà jì jīng qí shī lì měi,kòu tóu bài cì piān huān xǐ。
巧匠装潢锦与绫,一时恭玩一回惊。qiǎo jiàng zhuāng huáng jǐn yǔ líng,yī shí gōng wán yī huí jīng。
洛川花卉相争媚,不信丹青笔写成。luò chuān huā huì xiāng zhēng mèi,bù xìn dān qīng bǐ xiě chéng。
笔写成,疑可摘,妙夺造化浑莫测。bǐ xiě chéng,yí kě zhāi,miào duó zào huà hún mò cè。
绛罗重重包绣囊,清夜丁宁要慎防。jiàng luó zhòng zhòng bāo xiù náng,qīng yè dīng níng yào shèn fáng。
神物由来鬼神惜,只愁取去洞天藏。shén wù yóu lái guǐ shén xī,zhǐ chóu qǔ qù dòng tiān cáng。
李昌祺

李昌祺

李昌祺(1376~1452)明代小说家。名祯,字昌祺、一字维卿,以字行世,号侨庵、白衣山人、运甓居士,庐陵(今江西吉安)人。永乐二年进士,官至广西布政使,为官清厉刚正,救灾恤贫,官声甚好。且才华富赡,学识渊博,诗集有《运甓漫稿》,又仿瞿佑《剪灯新话》作《剪灯余话》。 李昌祺的作品>>

猜您喜欢

送彭赞礼之北京

李昌祺

五月驱车过蓟门,黄金台下驻行辕。wǔ yuè qū chē guò jì mén,huáng jīn tái xià zhù xíng yuán。
千林果熟新经雨,双阙疏钟远度云。qiān lín guǒ shú xīn jīng yǔ,shuāng quē shū zhōng yuǎn dù yún。
星斗芒寒环北极,山川形势壮中原。xīng dòu máng hán huán běi jí,shān chuān xíng shì zhuàng zhōng yuán。
情深不忍轻分别,更上高楼一望君。qíng shēn bù rěn qīng fēn bié,gèng shàng gāo lóu yī wàng jūn。

送人还南康

李昌祺

梧桐叶落火西流,楚客惊时问故丘。wú tóng yè luò huǒ xī liú,chǔ kè jīng shí wèn gù qiū。
百亩腴田环旧宅,几人白发在沧洲。bǎi mǔ yú tián huán jiù zhái,jǐ rén bái fā zài cāng zhōu。
二贤祠下蝉声晚,五老峰前雁影秋。èr xián cí xià chán shēng wǎn,wǔ lǎo fēng qián yàn yǐng qiū。
见说匡庐多胜处,何因来共赤松游。jiàn shuō kuāng lú duō shèng chù,hé yīn lái gòng chì sōng yóu。

送于生还乡

李昌祺

红槿花稀夜合残,行人千里问乡关。hóng jǐn huā xī yè hé cán,xíng rén qiān lǐ wèn xiāng guān。
客情偏在初秋里,旅梦频生半醉间。kè qíng piān zài chū qiū lǐ,lǚ mèng pín shēng bàn zuì jiān。
细雨帆樯投极浦,孤村灯火隔前山。xì yǔ fān qiáng tóu jí pǔ,gū cūn dēng huǒ gé qián shān。
西风无限沧洲意,欲采芙蓉愧未闲。xī fēng wú xiàn cāng zhōu yì,yù cǎi fú róng kuì wèi xián。

送上舍之北京

李昌祺

官槐凉露晓来收,之子含情解去舟。guān huái liáng lù xiǎo lái shōu,zhī zi hán qíng jiě qù zhōu。
阁道千门开北阙,关河万里壮中州。gé dào qiān mén kāi běi quē,guān hé wàn lǐ zhuàng zhōng zhōu。
月低高树重城晓,风漾微波太液秋。yuè dī gāo shù zhòng chéng xiǎo,fēng yàng wēi bō tài yè qiū。
此去弹冠问知己,故人天上扈宸游。cǐ qù dàn guān wèn zhī jǐ,gù rén tiān shàng hù chén yóu。

送熊生还乡

李昌祺

石头城下柳萧疏,久客怀归念远途。shí tóu chéng xià liǔ xiāo shū,jiǔ kè huái guī niàn yuǎn tú。
乡梦每生钟断后,客愁政在酒醒初。xiāng mèng měi shēng zhōng duàn hòu,kè chóu zhèng zài jiǔ xǐng chū。
扁舟暮雨青衫薄,折苇凉风白鸟孤。biǎn zhōu mù yǔ qīng shān báo,zhé wěi liáng fēng bái niǎo gū。
拟共丘园寻别业,临岐相送独踟蹰。nǐ gòng qiū yuán xún bié yè,lín qí xiāng sòng dú chí chú。

酬曾学士子棨见赠复职之作

李昌祺

放逐仍居患难中,三年执役梵王宫。fàng zhú réng jū huàn nán zhōng,sān nián zhí yì fàn wáng gōng。
病来短发逢秋白,老去衰颜借酒红。bìng lái duǎn fā féng qiū bái,lǎo qù shuāi yán jiè jiǔ hóng。
心似葵花倾晓日,身同树叶感霜风。xīn shì kuí huā qīng xiǎo rì,shēn tóng shù yè gǎn shuāng fēng。
杜陵花竹频生梦,但觉阳春处处融。dù líng huā zhú pín shēng mèng,dàn jué yáng chūn chù chù róng。

读元进士李祁云阳集

李昌祺

神情秋水态春云,菽粟甘腴布帛温。shén qíng qiū shuǐ tài chūn yún,shū sù gān yú bù bó wēn。
菊径秋风陶栗里,柴门落日杜羌村。jú jìng qiū fēng táo lì lǐ,chái mén luò rì dù qiāng cūn。
鸾歌凤吹排空远,蚓窍蝇声到处喧。luán gē fèng chuī pái kōng yuǎn,yǐn qiào yíng shēng dào chù xuān。
纵有黄金那可铸,寥寥骚雅向谁论。zòng yǒu huáng jīn nà kě zhù,liáo liáo sāo yǎ xiàng shuí lùn。

张舒州家观元承旨危素画像

李昌祺

虞揭凋零玉署空,堂堂至正独推公。yú jiē diāo líng yù shǔ kōng,táng táng zhì zhèng dú tuī gōng。
气全河岳英灵秀,手抉云霞制作工。qì quán hé yuè yīng líng xiù,shǒu jué yún xiá zhì zuò gōng。
江总归陈翻恨老,贾生鸣汉早称雄。jiāng zǒng guī chén fān hèn lǎo,jiǎ shēng míng hàn zǎo chēng xióng。
丹青似有无穷意,却写南冠入画中。dān qīng shì yǒu wú qióng yì,què xiě nán guān rù huà zhōng。

拟唐宫人入道

李昌祺

笑著黄冠脱翠钿,改妆风韵更天然。xiào zhù huáng guān tuō cuì diàn,gǎi zhuāng fēng yùn gèng tiān rán。
元君便授中阶箓,阿母新留大洞篇。yuán jūn biàn shòu zhōng jiē lù,ā mǔ xīn liú dà dòng piān。
云雨已无当日梦,烟霞或有夙生缘。yún yǔ yǐ wú dāng rì mèng,yān xiá huò yǒu sù shēng yuán。
清斋夜礼群星罢,学炼丹砂绣阁前。qīng zhāi yè lǐ qún xīng bà,xué liàn dān shā xiù gé qián。

咏灯花

李昌祺

羞向明开向暗开,芳丛暖燄照银台。xiū xiàng míng kāi xiàng àn kāi,fāng cóng nuǎn yàn zhào yín tái。
须臾烂漫都成蕊,顷刻凋零半是煤。xū yú làn màn dōu chéng ruǐ,qǐng kè diāo líng bàn shì méi。
绣幌不愁疏雨至,纱窗只怕猛风来。xiù huǎng bù chóu shū yǔ zhì,shā chuāng zhǐ pà měng fēng lái。
歌阑舞罢人归寝,一寸丹心未肯灰。gē lán wǔ bà rén guī qǐn,yī cùn dān xīn wèi kěn huī。

怀刘贡士孟恂

李昌祺

学馆相逢意有馀,青灯绿酒夜窗虚。xué guǎn xiāng féng yì yǒu yú,qīng dēng lǜ jiǔ yè chuāng xū。
眼看世事宜高枕,身在他乡念远书。yǎn kàn shì shì yí gāo zhěn,shēn zài tā xiāng niàn yuǎn shū。
落日暝归投树鸟,清潭时见避钩鱼。luò rì míng guī tóu shù niǎo,qīng tán shí jiàn bì gōu yú。
秋山若有苏樵地,拟结茅堂傍隐居。qiū shān ruò yǒu sū qiáo dì,nǐ jié máo táng bàng yǐn jū。

春日游池州梁昭明太子庙

李昌祺

池阳山水郭西雄,华构萧条一半空。chí yáng shān shuǐ guō xī xióng,huá gòu xiāo tiáo yī bàn kōng。
野藓春沿香案绿,岩花晴照衮衣红。yě xiǎn chūn yán xiāng àn lǜ,yán huā qíng zhào gǔn yī hóng。
千年此地留遗迹,六代何人有故宫。qiān nián cǐ dì liú yí jì,liù dài hé rén yǒu gù gōng。
玄圃已荒文选在,令人终古仰高风。xuán pǔ yǐ huāng wén xuǎn zài,lìng rén zhōng gǔ yǎng gāo fēng。

登齐山翠微亭

李昌祺

伤春惜别总关心,愁对莺花思不禁。shāng chūn xī bié zǒng guān xīn,chóu duì yīng huā sī bù jìn。
外地逢人偏感慨,他乡吊古强登临。wài dì féng rén piān gǎn kǎi,tā xiāng diào gǔ qiáng dēng lín。
天连秋浦帆樯远,日射晴波岛屿深。tiān lián qiū pǔ fān qiáng yuǎn,rì shè qíng bō dǎo yǔ shēn。
犹有翠微遗趾在,樊川佳句重南金。yóu yǒu cuì wēi yí zhǐ zài,fán chuān jiā jù zhòng nán jīn。

游扬州繁禧观

李昌祺

广陵城下暂维舟,谩向繁禧观里游。guǎng líng chéng xià zàn wéi zhōu,mán xiàng fán xǐ guān lǐ yóu。
春日长林啼好鸟,暖烟芳草载骅骝。chūn rì zhǎng lín tí hǎo niǎo,nuǎn yān fāng cǎo zài huá liú。
柳空隋树堤仍在,花落雷塘水自流。liǔ kōng suí shù dī réng zài,huā luò léi táng shuǐ zì liú。
吊古不烦频感慨,琼花芍药总荒丘。diào gǔ bù fán pín gǎn kǎi,qióng huā sháo yào zǒng huāng qiū。

济宁州学观汉碑

李昌祺

崔嵬雉堞启重关,学舍荒凉礼殿闲。cuī wéi zhì dié qǐ zhòng guān,xué shě huāng liáng lǐ diàn xián。
孔壁已倾尘半掩,汉碑犹在字将残。kǒng bì yǐ qīng chén bàn yǎn,hàn bēi yóu zài zì jiāng cán。
庭槐入夏当窗绿,野藓经春上砌斑。tíng huái rù xià dāng chuāng lǜ,yě xiǎn jīng chūn shàng qì bān。
镌泐至今馀古意,摩挲竟日不知还。juān lè zhì jīn yú gǔ yì,mó sā jìng rì bù zhī hái。