古诗词

赠宫监

李昌祺

王门内臣白且晰,三十年龄承奉职。wáng mén nèi chén bái qiě xī,sān shí nián líng chéng fèng zhí。
绯袍胸背粲鹦桃,小带围腰玛瑙赤。fēi páo xiōng bèi càn yīng táo,xiǎo dài wéi yāo mǎ nǎo chì。
性资敏慧才俊良,眉宇秀整言安详。xìng zī mǐn huì cái jùn liáng,méi yǔ xiù zhěng yán ān xiáng。
爰从散地初升秩,旋蒙委任嘉忠实。yuán cóng sàn dì chū shēng zhì,xuán méng wěi rèn jiā zhōng shí。
应接区分诸务繁,四序何曾有闲日。yīng jiē qū fēn zhū wù fán,sì xù hé céng yǒu xián rì。
遭逢端的是前缘,富贵荣华岂偶然。zāo féng duān de shì qián yuán,fù guì róng huá qǐ ǒu rán。
受用人间好快活,服事世上真神仙。shòu yòng rén jiān hǎo kuài huó,fú shì shì shàng zhēn shén xiān。
仙境传闻孰能至,蓬莱祖洲此间是。xiān jìng chuán wén shú néng zhì,péng lái zǔ zhōu cǐ jiān shì。
底须双翼恣飞翔,且竭寸心谨随侍。dǐ xū shuāng yì zì fēi xiáng,qiě jié cùn xīn jǐn suí shì。
勤劳暮暮复朝朝,靴帽衣衫颁赏饶。qín láo mù mù fù cháo cháo,xuē mào yī shān bān shǎng ráo。
豪鹰雄健常令臂,生马骁腾仍命调。háo yīng xióng jiàn cháng lìng bì,shēng mǎ xiāo téng réng mìng diào。
一般宫官百十辈,惟尔众中受知最。yī bān gōng guān bǎi shí bèi,wéi ěr zhòng zhōng shòu zhī zuì。
案边不敢离须臾,黄昏月上犹未退。àn biān bù gǎn lí xū yú,huáng hūn yuè shàng yóu wèi tuì。
金龙蜡笺新墨光,冰纨象管描春芳。jīn lóng là jiān xīn mò guāng,bīng wán xiàng guǎn miáo chūn fāng。
画既精奇诗丽美,叩头拜赐偏欢喜。huà jì jīng qí shī lì měi,kòu tóu bài cì piān huān xǐ。
巧匠装潢锦与绫,一时恭玩一回惊。qiǎo jiàng zhuāng huáng jǐn yǔ líng,yī shí gōng wán yī huí jīng。
洛川花卉相争媚,不信丹青笔写成。luò chuān huā huì xiāng zhēng mèi,bù xìn dān qīng bǐ xiě chéng。
笔写成,疑可摘,妙夺造化浑莫测。bǐ xiě chéng,yí kě zhāi,miào duó zào huà hún mò cè。
绛罗重重包绣囊,清夜丁宁要慎防。jiàng luó zhòng zhòng bāo xiù náng,qīng yè dīng níng yào shèn fáng。
神物由来鬼神惜,只愁取去洞天藏。shén wù yóu lái guǐ shén xī,zhǐ chóu qǔ qù dòng tiān cáng。
李昌祺

李昌祺

李昌祺(1376~1452)明代小说家。名祯,字昌祺、一字维卿,以字行世,号侨庵、白衣山人、运甓居士,庐陵(今江西吉安)人。永乐二年进士,官至广西布政使,为官清厉刚正,救灾恤贫,官声甚好。且才华富赡,学识渊博,诗集有《运甓漫稿》,又仿瞿佑《剪灯新话》作《剪灯余话》。 李昌祺的作品>>

猜您喜欢

赠太常张丞山水图十三首

李昌祺

墙头柳嫩绿毵毵,桥下新流色胜蓝。qiáng tóu liǔ nèn lǜ sān sān,qiáo xià xīn liú sè shèng lán。
扶杖出门缘送客,飞花几片点春衫。fú zhàng chū mén yuán sòng kè,fēi huā jǐ piàn diǎn chūn shān。

赠太常张丞山水图十三首

李昌祺

闲心只与静相宜,醉似疏狂醒似痴。xián xīn zhǐ yǔ jìng xiāng yí,zuì shì shū kuáng xǐng shì chī。
除却看山看水外,是非荣辱不曾知。chú què kàn shān kàn shuǐ wài,shì fēi róng rǔ bù céng zhī。

赠太常张丞山水图十三首

李昌祺

年来两鬓雪萧萧,懒把黄金带系腰。nián lái liǎng bìn xuě xiāo xiāo,lǎn bǎ huáng jīn dài xì yāo。
拟向江南寻旧隐,白云庄上狎渔樵。nǐ xiàng jiāng nán xún jiù yǐn,bái yún zhuāng shàng xiá yú qiáo。

送人还乡

李昌祺

淮水寒潮起暮云,纷纷离思不堪论。huái shuǐ hán cháo qǐ mù yún,fēn fēn lí sī bù kān lùn。
都门不闭还乡梦,昨夜分明到故园。dōu mén bù bì hái xiāng mèng,zuó yè fēn míng dào gù yuán。

经凤台门

李昌祺

凤凰冈上闲原少,旧冢新坟次第排。fèng huáng gāng shàng xián yuán shǎo,jiù zhǒng xīn fén cì dì pái。
黄壤岂能分贵贱,舆台将相一般埋。huáng rǎng qǐ néng fēn guì jiàn,yú tái jiāng xiāng yī bān mái。

题喜鹊图二首

李昌祺

一双飞下立斜晖,特地查查近绣帏。yī shuāng fēi xià lì xié huī,tè dì chá chá jìn xiù wéi。
笑倚绿窗听未了,小鬟低语报郎归。xiào yǐ lǜ chuāng tīng wèi le,xiǎo huán dī yǔ bào láng guī。

题喜鹊图二首

李昌祺

对立梅梢似欲鸣,含情倾听却无声。duì lì méi shāo shì yù míng,hán qíng qīng tīng què wú shēng。
摩挲醉眼行前看,不是生成是画成。mó sā zuì yǎn xíng qián kàn,bù shì shēng chéng shì huà chéng。

醉中遣兴

李昌祺

眼前无物不关情,浊酒从教醉复醒。yǎn qián wú wù bù guān qíng,zhuó jiǔ cóng jiào zuì fù xǐng。
醉里不知为客久,金陵却道是庐陵。zuì lǐ bù zhī wèi kè jiǔ,jīn líng què dào shì lú líng。

秋日对菊

李昌祺

席有尘埃径有苔,旧时知己少曾来。xí yǒu chén āi jìng yǒu tái,jiù shí zhī jǐ shǎo céng lái。
多情独爱庭前菊,肯不羞贫岁岁开。duō qíng dú ài tíng qián jú,kěn bù xiū pín suì suì kāi。

游灵谷寺

李昌祺

十丈浮屠万叠山,谁移兜率下人寰。shí zhàng fú tú wàn dié shān,shuí yí dōu lǜ xià rén huán。
非因酷爱僧房好,贪看青松忘却还。fēi yīn kù ài sēng fáng hǎo,tān kàn qīng sōng wàng què hái。

送别

李昌祺

壶倾酒尽棹歌催,日影平西送骑回。hú qīng jiǔ jǐn zhào gē cuī,rì yǐng píng xī sòng qí huí。
最是秋风怜客别,沙头缓送布帆开。zuì shì qiū fēng lián kè bié,shā tóu huǎn sòng bù fān kāi。

江上作

李昌祺

野水浮云任所之,渚鸥汀鹭识心期。yě shuǐ fú yún rèn suǒ zhī,zhǔ ōu tīng lù shí xīn qī。
闲身到处贫无物,只有唐人几卷诗。xián shēn dào chù pín wú wù,zhǐ yǒu táng rén jǐ juǎn shī。

江渚见鸳鸯

李昌祺

相随相顾复相亲,端的韩凭是汝身。xiāng suí xiāng gù fù xiāng qīn,duān de hán píng shì rǔ shēn。
莫向汀洲交颈宿,江边方有独行人。mò xiàng tīng zhōu jiāo jǐng sù,jiāng biān fāng yǒu dú xíng rén。

鹅鸭池

李昌祺

水面残冰漾浅漪,临流驻马立多时。shuǐ miàn cán bīng yàng qiǎn yī,lín liú zhù mǎ lì duō shí。
不因常侍成奇迹,千载谁知有此池。bù yīn cháng shì chéng qí jì,qiān zài shuí zhī yǒu cǐ chí。

舞阳留侯庙二首

李昌祺

信族豨夷越醢躬,太平无复用英雄。xìn zú xī yí yuè hǎi gōng,tài píng wú fù yòng yīng xióng。
高皇却堕先生计,世上何曾有赤松。gāo huáng què duò xiān shēng jì,shì shàng hé céng yǒu chì sōng。