古诗词

过黄河

袁宗道

飞盖霁色新,爽气来青嶂。fēi gài jì sè xīn,shuǎng qì lái qīng zhàng。
行行见洪河,洪河流汤汤。xíng xíng jiàn hóng hé,hóng hé liú tāng tāng。
津吏向我言,夜雨添新涨。jīn lì xiàng wǒ yán,yè yǔ tiān xīn zhǎng。
一叶凌浩渺,沸波溅其上。yī yè líng hào miǎo,fèi bō jiàn qí shàng。
鼓棹度中流,东西迷所向。gǔ zhào dù zhōng liú,dōng xī mí suǒ xiàng。
雷车争砰鍧,雪屋互排荡。léi chē zhēng pēng hōng,xuě wū hù pái dàng。
儿女色如土,老夫神犹王。ér nǚ sè rú tǔ,lǎo fū shén yóu wáng。
自矢管公诚,岂忧蔡姬荡。zì shǐ guǎn gōng chéng,qǐ yōu cài jī dàng。
篙师若有神,布帆遂无恙。gāo shī ruò yǒu shén,bù fān suì wú yàng。
三老顾何能,呵护赖神贶。sān lǎo gù hé néng,hē hù lài shén kuàng。
腐儒一寸心,幸哉天吴谅。fǔ rú yī cùn xīn,xìng zāi tiān wú liàng。
刺剌抚儿女,无庸太惆怅。cì lá fǔ ér nǚ,wú yōng tài chóu chàng。
宦海多风涛,绝胜洪河浪。huàn hǎi duō fēng tāo,jué shèng hóng hé làng。

袁宗道

明荆州府公安人,字伯修。万历十四年会试第一。授编修,官终右庶子。时王世贞、李攀龙主文坛,复古摹拟之风极盛,宗道与弟袁宏道、袁中道力排其说。推崇白居易、苏轼,因名其斋为白苏斋。为文崇尚本色,时称公安体。有《白苏斋类稿》。 袁宗道的作品>>

猜您喜欢

死心和尚一朝弃诸生披剃,书此赠

袁宗道

选佛场大开,这回应得俊。xuǎn fú chǎng dà kāi,zhè huí yīng dé jùn。
宝华最高处,历历题姓名。bǎo huá zuì gāo chù,lì lì tí xìng míng。

死心和尚一朝弃诸生披剃,书此赠

袁宗道

神清骨亦癯,雅称手中锡。shén qīng gǔ yì qú,yǎ chēng shǒu zhōng xī。
一笑入千山,藏身没踪迹。yī xiào rù qiān shān,cáng shēn méi zōng jì。

题双寺画竹

袁宗道

风竿不满尺,已饶千丈势。fēng gān bù mǎn chǐ,yǐ ráo qiān zhàng shì。
高僧礼诵馀,味此萧萧趣。gāo sēng lǐ sòng yú,wèi cǐ xiāo xiāo qù。
198«891011121314