古诗词

书读书乐后

袁宗道

龙湖老子手如铁,信手许驳写不辍。lóng hú lǎo zi shǒu rú tiě,xìn shǒu xǔ bó xiě bù chuò。
纵横圆转轻古人,迁也无笔仪无舌。zòng héng yuán zhuǎn qīng gǔ rén,qiān yě wú bǐ yí wú shé。
一语能寒泉下胆,片言堪肉夜台骨。yī yǔ néng hán quán xià dǎn,piàn yán kān ròu yè tái gǔ。
我自别公苦寂寞,况闻病肺那忘却?wǒ zì bié gōng kǔ jì mò,kuàng wén bìng fèi nà wàng què?
忽有两僧致公书,乃是手书《读书乐》。hū yǒu liǎng sēng zhì gōng shū,nǎi shì shǒu shū dú shū lè。
自夸读书老更强,胆气精神不可当。zì kuā dú shū lǎo gèng qiáng,dǎn qì jīng shén bù kě dāng。
歌笑无情有真乐,问公垂老何飞扬。gē xiào wú qíng yǒu zhēn lè,wèn gōng chuí lǎo hé fēi yáng。
诗既奇崛字遒绝,石走岩皴格力苍。shī jì qí jué zì qiú jué,shí zǒu yán cūn gé lì cāng。
老骨棱棱精炯炯,对此恍如坐公傍。lǎo gǔ léng léng jīng jiǒng jiǒng,duì cǐ huǎng rú zuò gōng bàng。
龙湖老子果希有,此诗此字应不朽。lóng hú lǎo zi guǒ xī yǒu,cǐ shī cǐ zì yīng bù xiǔ。
莫道世无赏音人,袁也宝之胜琼玖。mò dào shì wú shǎng yīn rén,yuán yě bǎo zhī shèng qióng jiǔ。

袁宗道

明荆州府公安人,字伯修。万历十四年会试第一。授编修,官终右庶子。时王世贞、李攀龙主文坛,复古摹拟之风极盛,宗道与弟袁宏道、袁中道力排其说。推崇白居易、苏轼,因名其斋为白苏斋。为文崇尚本色,时称公安体。有《白苏斋类稿》。 袁宗道的作品>>

猜您喜欢

死心和尚一朝弃诸生披剃,书此赠

袁宗道

选佛场大开,这回应得俊。xuǎn fú chǎng dà kāi,zhè huí yīng dé jùn。
宝华最高处,历历题姓名。bǎo huá zuì gāo chù,lì lì tí xìng míng。

死心和尚一朝弃诸生披剃,书此赠

袁宗道

神清骨亦癯,雅称手中锡。shén qīng gǔ yì qú,yǎ chēng shǒu zhōng xī。
一笑入千山,藏身没踪迹。yī xiào rù qiān shān,cáng shēn méi zōng jì。

题双寺画竹

袁宗道

风竿不满尺,已饶千丈势。fēng gān bù mǎn chǐ,yǐ ráo qiān zhàng shì。
高僧礼诵馀,味此萧萧趣。gāo sēng lǐ sòng yú,wèi cǐ xiāo xiāo qù。
198«891011121314