古诗词

竹枝歌

汪元量

白头渔父白头妻,网得鱼多夜不归。bái tóu yú fù bái tóu qī,wǎng dé yú duō yè bù guī。
生怕渡官搜著税,巴东转柁向巴西。shēng pà dù guān sōu zhù shuì,bā dōng zhuǎn duò xiàng bā xī。

汪元量

汪元量(1241~1317年后)南宋末诗人、词人、宫廷琴师。字大有,号水云,亦自号水云子、楚狂、江南倦客,钱塘(今浙江杭州)人。琳第三子。度宗时以善琴供奉宫掖。恭宗德祐二年(1276)临安陷,随三宫入燕。尝谒文天祥于狱中。元世祖至元二十五年(1288)出家为道士,获南归,次年抵钱塘。后往来江西、湖北、四川等地,终老湖山。诗多纪国亡前后事,时人比之杜甫,有“诗史”之目,有《水云集》、《湖山类稿》。 汪元量的作品>>

猜您喜欢

孟津

汪元量

寒芦风飒飒,时节近昏黄。hán lú fēng sà sà,shí jié jìn hūn huáng。
木脱千山瘦,江空一水长。mù tuō qiān shān shòu,jiāng kōng yī shuǐ zhǎng。
云高鹏北运,天阔雁南翔。yún gāo péng běi yùn,tiān kuò yàn nán xiáng。
读尽焚舟赋,持觞酹子桑。dú jǐn fén zhōu fù,chí shāng lèi zi sāng。

济渎

汪元量

玉简投潭洞,金樽出石隈。yù jiǎn tóu tán dòng,jīn zūn chū shí wēi。
龙光蟠窟宅,蜃气结楼台。lóng guāng pán kū zhái,shèn qì jié lóu tái。
卷地风雷起,掀天雨雹来。juǎn dì fēng léi qǐ,xiān tiān yǔ báo lái。
人间为济渎,水底即蓬莱。rén jiān wèi jì dú,shuǐ dǐ jí péng lái。

太皇谢太后挽章

汪元量

羯鼓喧吴越,伤心国破时。jié gǔ xuān wú yuè,shāng xīn guó pò shí。
雨阑花洒泪,烟苑柳颦眉。yǔ lán huā sǎ lèi,yān yuàn liǔ pín méi。
事去千年速,愁来一死迟。shì qù qiān nián sù,chóu lái yī sǐ chí。
旧臣相吊后,寒月堕燕支。jiù chén xiāng diào hòu,hán yuè duò yàn zhī。

太皇谢太后挽章

汪元量

大漠阴风起,羁孤血泪县。dà mò yīn fēng qǐ,jī gū xuè lèi xiàn。
忽闻天下母,已赴月中仙。hū wén tiān xià mǔ,yǐ fù yuè zhōng xiān。
哀乐浮云外,荣枯逝水前。āi lè fú yún wài,róng kū shì shuǐ qián。
遗书乞骸骨,归葬越山边。yí shū qǐ hái gǔ,guī zàng yuè shān biān。

青阳提刑哀些

汪元量

提刑辞宋国,奉使到燕都。tí xíng cí sòng guó,fèng shǐ dào yàn dōu。
入贡能全璧,怀归不献图。rù gòng néng quán bì,huái guī bù xiàn tú。
看羊居北海,化鹤返西湖。kàn yáng jū běi hǎi,huà hè fǎn xī hú。
楚客歌哀些,临棺奠酒壶。chǔ kè gē āi xiē,lín guān diàn jiǔ hú。

女道士王昭仪仙游词

汪元量

吴国生如梦,幽州死未寒。wú guó shēng rú mèng,yōu zhōu sǐ wèi hán。
金闺诗卷在,玉案道书闲。jīn guī shī juǎn zài,yù àn dào shū xián。
苦雾蒙丹旐,酸风射素棺。kǔ wù méng dān zhào,suān fēng shè sù guān。
人间无葬地,海上有仙山。rén jiān wú zàng dì,hǎi shàng yǒu xiān shān。

平原郡公赵福王挽章

汪元量

大王无起日,草木尽伤悲。dà wáng wú qǐ rì,cǎo mù jǐn shāng bēi。
生在太平世,死当离乱时。shēng zài tài píng shì,sǐ dāng lí luàn shí。
南冠流远路,北面幸全尸。nán guān liú yuǎn lù,běi miàn xìng quán shī。
旧客行霜霰,呼天泪湿麾。jiù kè xíng shuāng xiàn,hū tiān lèi shī huī。

瀛国公入西域为僧号木波讲师

汪元量

木老西天去,袈裟说梵文。mù lǎo xī tiān qù,jiā shā shuō fàn wén。
生前从此别,去后不相闻。shēng qián cóng cǐ bié,qù hòu bù xiāng wén。
忍听北方雁,愁看西域云。rěn tīng běi fāng yàn,chóu kàn xī yù yún。
永怀心未已,梁月白纷纷。yǒng huái xīn wèi yǐ,liáng yuè bái fēn fēn。

全太后为尼

汪元量

南国旧王母,西方新世尊。nán guó jiù wáng mǔ,xī fāng xīn shì zūn。
头颅归妙相,富贵悟空门。tóu lú guī miào xiāng,fù guì wù kōng mén。
传法优婆域,诵经孤独园。chuán fǎ yōu pó yù,sòng jīng gū dú yuán。
夜阑清磬罢,趺坐雪花繁。yè lán qīng qìng bà,fū zuò xuě huā fán。

封丘

汪元量

今夜宿封丘,明朝过汴州。jīn yè sù fēng qiū,míng cháo guò biàn zhōu。
云横遮远塞,水落见长洲。yún héng zhē yuǎn sāi,shuǐ luò jiàn zhǎng zhōu。
树折枣初剥,藤枯瓜未收。shù zhé zǎo chū bō,téng kū guā wèi shōu。
倾囊沽一斗,聊以慰羁愁。qīng náng gū yī dòu,liáo yǐ wèi jī chóu。

宫人为尼

汪元量

白发今如此,无依实可怜。bái fā jīn rú cǐ,wú yī shí kě lián。
圣恩空旧想,佛相又新圆。shèng ēn kōng jiù xiǎng,fú xiāng yòu xīn yuán。
镜晓容颜别,钟昏梦寐悬。jìng xiǎo róng yán bié,zhōng hūn mèng mèi xuán。
百年心上事,怀古泪涟涟。bǎi nián xīn shàng shì,huái gǔ lèi lián lián。

重访马碧梧

汪元量

万里远行役,十年良可哀。wàn lǐ yuǎn xíng yì,shí nián liáng kě āi。
前辈古风在,故人今雨来。qián bèi gǔ fēng zài,gù rén jīn yǔ lái。
绝口不言事,挽须惟把杯。jué kǒu bù yán shì,wǎn xū wéi bǎ bēi。
种得碧梧树,春风花自开。zhǒng dé bì wú shù,chūn fēng huā zì kāi。

江上

汪元量

太学诸斋拣秀才,出门何处是金台。tài xué zhū zhāi jiǎn xiù cái,chū mén hé chù shì jīn tái。
楝花风紧子规急,杨柳烟昏黄鸟哀。liàn huā fēng jǐn zi guī jí,yáng liǔ yān hūn huáng niǎo āi。
潮落潮生天外去,人歌人哭水边来。cháo luò cháo shēng tiān wài qù,rén gē rén kū shuǐ biān lái。
推篷坐对吴山月,几度关门击柝回。tuī péng zuò duì wú shān yuè,jǐ dù guān mén jī tuò huí。

晓行

汪元量

痴坐书窗待晓钟,背灯无语意无穷。chī zuò shū chuāng dài xiǎo zhōng,bèi dēng wú yǔ yì wú qióng。
一家骨肉正愁绝,四海弟兄如梦同。yī jiā gǔ ròu zhèng chóu jué,sì hǎi dì xiōng rú mèng tóng。
西舍东邻今日别,北鱼南雁几时通。xī shě dōng lín jīn rì bié,běi yú nán yàn jǐ shí tōng。
行行忍见御沟水,流出满江花片红。xíng xíng rěn jiàn yù gōu shuǐ,liú chū mǎn jiāng huā piàn hóng。

吴江

汪元量

吴江潮水化虫沙,两岸垂杨噪乱鸦。wú jiāng cháo shuǐ huà chóng shā,liǎng àn chuí yáng zào luàn yā。
舟子鱼羹分宰相,路人麦饭进官家。zhōu zi yú gēng fēn zǎi xiāng,lù rén mài fàn jìn guān jiā。
莫思后事悲前事,且向天涯到海涯。mò sī hòu shì bēi qián shì,qiě xiàng tiān yá dào hǎi yá。
回首尚怜西去路,临平山下有荷花。huí shǒu shàng lián xī qù lù,lín píng shān xià yǒu hé huā。