古诗词

帝京篇

董其昌

涧瀍风雨会,殽函天地区。jiàn chán fēng yǔ huì,xiáo hán tiān dì qū。
河山灵气有迁换,一一拱北开皇都。hé shān líng qì yǒu qiān huàn,yī yī gǒng běi kāi huáng dōu。
皇都险扼居庸麓,不断华夷山矗矗。huáng dōu xiǎn è jū yōng lù,bù duàn huá yí shān chù chù。
八圣经营巩帝图,三犁扫涤维坤轴。bā shèng jīng yíng gǒng dì tú,sān lí sǎo dí wéi kūn zhóu。
形胜曾标天府雄,烟花复道画图中。xíng shèng céng biāo tiān fǔ xióng,yān huā fù dào huà tú zhōng。
势压九龙丹地迥,云中千雉禁城重。shì yā jiǔ lóng dān dì jiǒng,yún zhōng qiān zhì jìn chéng zhòng。
中天阊阖开宫扇,承露□茎霄汉见。zhōng tiān chāng hé kāi gōng shàn,chéng lù jīng xiāo hàn jiàn。
凌风却月斗嶙峋,建章鳷鹊巃崽观。líng fēng què yuè dòu lín xún,jiàn zhāng zhī què lóng zǎi guān。
太液池边白玉堤,蓬莱阙上紫金泥。tài yè chí biān bái yù dī,péng lái quē shàng zǐ jīn ní。
浴天巨浸疑通汉,耀日层楼为祝釐。yù tiān jù jìn yí tōng hàn,yào rì céng lóu wèi zhù lí。
长安甲第干霞起,四术九衢乎若水。zhǎng ān jiǎ dì gàn xiá qǐ,sì shù jiǔ qú hū ruò shuǐ。
朝闻珂佩接西清,夕听歌钟喧北里。cháo wén kē pèi jiē xī qīng,xī tīng gē zhōng xuān běi lǐ。
道旁无复酒人悲,碣石徒传拥帚台。dào páng wú fù jiǔ rén bēi,jié shí tú chuán yōng zhǒu tái。
击壤应多尧市曲,和歌时出柏梁裁。jī rǎng yīng duō yáo shì qū,hé gē shí chū bǎi liáng cái。
吾闻都邑四方极,升平繁侈穷物力。wú wén dōu yì sì fāng jí,shēng píng fán chǐ qióng wù lì。
纵赋长杨讽几何,高髻之谣良可则。zòng fù zhǎng yáng fěng jǐ hé,gāo jì zhī yáo liáng kě zé。
京华春色日边舒,蔀屋遐陬岂尽如。jīng huá chūn sè rì biān shū,bù wū xiá zōu qǐ jǐn rú。
愿辟九重明四目,不使人间有向隅。yuàn pì jiǔ zhòng míng sì mù,bù shǐ rén jiān yǒu xiàng yú。
董其昌

董其昌

明松江府华亭人,字玄宰,号思白、香光居士。万历十七年进士。授编修,天启时累官南京礼部尚书。以阉党柄政,请告归。崇祯四年起故官,掌詹事府事。三年后致仕。工书法,初学颜真卿,又学虞世南,出入魏晋各大家,书风率易中得秀色,章法疏宕秀逸,为一代大家。又擅山水画,远宗董源、巨然,近学黄公望、倪瓒,融其笔墨,自成清润明秀一格。画论标榜文人气息,以佛教宗派喻画史各家为“南北宗”,推崇南宗为文人画之正脉,影响波及至今。卒谥文敏。有《画禅室随笔》、《容台文集》、《画旨》、《画眼》等。 董其昌的作品>>

猜您喜欢

题红树秋色

董其昌

山居幽赏入秋多,处处丹枫映黛螺。shān jū yōu shǎng rù qiū duō,chù chù dān fēng yìng dài luó。
欲写江南好风景,霅川一派出维摩。yù xiě jiāng nán hǎo fēng jǐng,zhà chuān yī pài chū wéi mó。

仿米元章笔意题一绝

董其昌

春入寒枝未着花,湿云细雨罨平沙。chūn rù hán zhī wèi zhe huā,shī yún xì yǔ yǎn píng shā。
天公似合襄阳戏,我画烟山不较差。tiān gōng shì hé xiāng yáng xì,wǒ huà yān shān bù jiào chà。

题仿倪迂画

董其昌

迂翁高卧九龙云,清閟风流海外闻。yū wēng gāo wò jiǔ lóng yún,qīng bì fēng liú hǎi wài wén。
雪后江山青似染,拈来却胜李将军。xuě hòu jiāng shān qīng shì rǎn,niān lái què shèng lǐ jiāng jūn。

题画七首

董其昌

野人何以傲游子,流水声中把道书。yě rén hé yǐ ào yóu zi,liú shuǐ shēng zhōng bǎ dào shū。
拈向河梁岂无意,清时巢许不岩居。niān xiàng hé liáng qǐ wú yì,qīng shí cháo xǔ bù yán jū。

题画七首

董其昌

桃溪柳陌转山椒,古木苍藤自六朝。táo xī liǔ mò zhuǎn shān jiāo,gǔ mù cāng téng zì liù cháo。
是处诛茆可容易,每乘春涨弄轻桡。shì chù zhū máo kě róng yì,měi chéng chūn zhǎng nòng qīng ráo。

题画七首

董其昌

雪柏霜松不记年,从教千尺郁参天。xuě bǎi shuāng sōng bù jì nián,cóng jiào qiān chǐ yù cān tiān。
迩来灌莽丰茸甚,画史难回造化权。ěr lái guàn mǎng fēng rōng shén,huà shǐ nán huí zào huà quán。

题画七首

董其昌

溪藤十万写烟峰,犹在齐州数点中。xī téng shí wàn xiě yān fēng,yóu zài qí zhōu shù diǎn zhōng。
海外即今多纸贵,可能身是夜郎雄。hǎi wài jí jīn duō zhǐ guì,kě néng shēn shì yè láng xióng。

题画七首

董其昌

花竹蒙茸野水纡,闲弹别鹤试游鱼。huā zhú méng rōng yě shuǐ yū,xián dàn bié hè shì yóu yú。
经春自领湖山长,可奉东皇只尺书。jīng chūn zì lǐng hú shān zhǎng,kě fèng dōng huáng zhǐ chǐ shū。

题画七首

董其昌

风轩水槛压春流,一带平冈草木稠。fēng xuān shuǐ kǎn yā chūn liú,yī dài píng gāng cǎo mù chóu。
心喜应门差解意,只容渔父得相求。xīn xǐ yīng mén chà jiě yì,zhǐ róng yú fù dé xiāng qiú。

题画七首

董其昌

青山白社梦归时,可但前身是画师。qīng shān bái shè mèng guī shí,kě dàn qián shēn shì huà shī。
记得西陵烟雨后,最堪图取大苏诗。jì dé xī líng yān yǔ hòu,zuì kān tú qǔ dà sū shī。

任丘道中观保甲法成口号寄王任仲明府

董其昌

似将金甲寄春农,阡陌军容细柳同。shì jiāng jīn jiǎ jì chūn nóng,qiān mò jūn róng xì liǔ tóng。
如此四郊歌渡虎,肯令三辅有飞鸿。rú cǐ sì jiāo gē dù hǔ,kěn lìng sān fǔ yǒu fēi hóng。

茂州道中

董其昌

春晚花飞欲尽时,轮蹄争凑药王祠。chūn wǎn huā fēi yù jǐn shí,lún tí zhēng còu yào wáng cí。
不知扁鹊游燕日,肯信人间俗可医。bù zhī biǎn què yóu yàn rì,kěn xìn rén jiān sú kě yī。

昭君村

董其昌

北使迎亲奉诏书,锦车从此换穹庐。běi shǐ yíng qīn fèng zhào shū,jǐn chē cóng cǐ huàn qióng lú。
交河衰草随愁尽,岂是婵娟堕地初。jiāo hé shuāi cǎo suí chóu jǐn,qǐ shì chán juān duò dì chū。

涿鹿道中

董其昌

逐北追奔逾涿邪,燕然片石向胡夸。zhú běi zhuī bēn yú zhuō xié,yàn rán piàn shí xiàng hú kuā。
何当手袖凌云笔,只按渔阳鼓韵挝。hé dāng shǒu xiù líng yún bǐ,zhǐ àn yú yáng gǔ yùn wō。

天雄道中

董其昌

欲将燕地比西湖,沃野长堤督亢图。yù jiāng yàn dì bǐ xī hú,wò yě zhǎng dī dū kàng tú。
为问黄金台上客,得寻说剑酒人无。wèi wèn huáng jīn tái shàng kè,dé xún shuō jiàn jiǔ rén wú。