古诗词

五日同使君谒子贡祠对酌

温纯

胜地相从引兴长,低佪尽日思望洋。shèng dì xiāng cóng yǐn xīng zhǎng,dī huí jǐn rì sī wàng yáng。
疏林隔水莺相和,细雨衔泥燕并翔。shū lín gé shuǐ yīng xiāng hé,xì yǔ xián ní yàn bìng xiáng。
风物天涯催鬓改,驹阴时节忆年芳。fēng wù tiān yá cuī bìn gǎi,jū yīn shí jié yì nián fāng。
赐沾宫扇先朝事,仿佛佳辰侍帝傍。cì zhān gōng shàn xiān cháo shì,fǎng fú jiā chén shì dì bàng。

温纯

明陕西三原人,字景文,一字叔文,号一斋。嘉靖四十四年进士。授寿光知县,征迁户科给事中。累迁至左都御史。时矿税使四出,所至作恶多端。纯屡疏陈,不报。曾倡诸大臣伏阙泣请罢矿税。后以与首辅沈一贯不合,力请致仕。卒谥恭毅。有《温恭毅公集》。 温纯的作品>>

猜您喜欢

自君之出矣

温纯

自君之出矣,昼永夜如年。zì jūn zhī chū yǐ,zhòu yǒng yè rú nián。
芳草随时绿,秋月几回圆。fāng cǎo suí shí lǜ,qiū yuè jǐ huí yuán。
196«891011121314