古诗词

宜川谒刘太公墓有感

温纯

游燕杖屦趋承日,过里低佪想像时。yóu yàn zhàng jù qū chéng rì,guò lǐ dī huí xiǎng xiàng shí。
我愧延陵将挂剑,谁怜有道为题碑。wǒ kuì yán líng jiāng guà jiàn,shuí lián yǒu dào wèi tí bēi。
心灰杯泻千行泪,手泽肠回一局棋。xīn huī bēi xiè qiān xíng lèi,shǒu zé cháng huí yī jú qí。
极目松楸两地隔,不堪霜露系吾思。jí mù sōng qiū liǎng dì gé,bù kān shuāng lù xì wú sī。

温纯

明陕西三原人,字景文,一字叔文,号一斋。嘉靖四十四年进士。授寿光知县,征迁户科给事中。累迁至左都御史。时矿税使四出,所至作恶多端。纯屡疏陈,不报。曾倡诸大臣伏阙泣请罢矿税。后以与首辅沈一贯不合,力请致仕。卒谥恭毅。有《温恭毅公集》。 温纯的作品>>

猜您喜欢

自君之出矣

温纯

自君之出矣,昼永夜如年。zì jūn zhī chū yǐ,zhòu yǒng yè rú nián。
芳草随时绿,秋月几回圆。fāng cǎo suí shí lǜ,qiū yuè jǐ huí yuán。
196«891011121314