古诗词

初举不第却回书所历

顾清

潜鱼不出椮,栖鸟不出林。qián yú bù chū sēn,qī niǎo bù chū lín。
不因风雷便,岂识天地之大江湖深。bù yīn fēng léi biàn,qǐ shí tiān dì zhī dà jiāng hú shēn。
天风飒飒吹黄槐,江船击鼓凌晨开。tiān fēng sà sà chuī huáng huái,jiāng chuán jī gǔ líng chén kāi。
便为万里客,岂复儿女猜。biàn wèi wàn lǐ kè,qǐ fù ér nǚ cāi。
云帆悠悠渡三泖,已觉从来双眼小。yún fān yōu yōu dù sān mǎo,yǐ jué cóng lái shuāng yǎn xiǎo。
瞥然一瞬出淀湖,使我尘襟豁如扫。piē rán yī shùn chū diàn hú,shǐ wǒ chén jīn huō rú sǎo。
将军祠前芳草多,阴廊古瓦封苔窠。jiāng jūn cí qián fāng cǎo duō,yīn láng gǔ wǎ fēng tái kē。
英雄恨杀白衣櫓,千载此地还来过。yīng xióng hèn shā bái yī lǔ,qiān zài cǐ dì hái lái guò。
陈湖北来势尤大,气象浑疑在天外。chén hú běi lái shì yóu dà,qì xiàng hún yí zài tiān wài。
波光黯惨迷西东,惊雷喷雪吹腥风。bō guāng àn cǎn mí xī dōng,jīng léi pēn xuě chuī xīng fēng。
同舟十人半失色,我疑此处藏蛟龙。tóng zhōu shí rén bàn shī sè,wǒ yí cǐ chù cáng jiāo lóng。
湖西一带风初静,呼酒开筵共相庆。hú xī yī dài fēng chū jìng,hū jiǔ kāi yán gòng xiāng qìng。
推蓬又觉眼豁然,黄天独墅天相连。tuī péng yòu jué yǎn huō rán,huáng tiān dú shù tiān xiāng lián。
向来颠沛几不免,到此始知应自怜。xiàng lái diān pèi jǐ bù miǎn,dào cǐ shǐ zhī yīng zì lián。
出门只尺已如此,况乃天涯千万里。chū mén zhǐ chǐ yǐ rú cǐ,kuàng nǎi tiān yá qiān wàn lǐ。
何处池塘杨柳青,谁家门巷炊烟起。hé chù chí táng yáng liǔ qīng,shuí jiā mén xiàng chuī yān qǐ。
依稀渐觉风景佳,前头已是姑苏台。yī xī jiàn jué fēng jǐng jiā,qián tóu yǐ shì gū sū tái。
夫差句践两寂寞,倡讴市语喧如雷。fū chà jù jiàn liǎng jì mò,chàng ōu shì yǔ xuān rú léi。
扬帆径逐东风便,不尽平生游览愿。yáng fān jìng zhú dōng fēng biàn,bù jǐn píng shēng yóu lǎn yuàn。
扁舟信宿过望亭,锡山如画遥相迎。biǎn zhōu xìn sù guò wàng tíng,xī shān rú huà yáo xiāng yíng。
道傍深刻十三字,千载不磨贤令名。dào bàng shēn kè shí sān zì,qiān zài bù mó xián lìng míng。
毗陵郭里舟初住,榆叶零零杂风雨。pí líng guō lǐ zhōu chū zhù,yú yè líng líng zá fēng yǔ。
綀衾独拥不成眠,是夕方知有羁旅。shū qīn dú yōng bù chéng mián,shì xī fāng zhī yǒu jī lǚ。
丹阳自昔称畏途,我实初行兼病躯。dān yáng zì xī chēng wèi tú,wǒ shí chū xíng jiān bìng qū。
蹇驴登登不能止,缘崖历谷何萦纡。jiǎn lǘ dēng dēng bù néng zhǐ,yuán yá lì gǔ hé yíng yū。
日斜憩足句容道,尊酒聊将润枯槁。rì xié qì zú jù róng dào,zūn jiǔ liáo jiāng rùn kū gǎo。
当垆可是临邛人,茜裳廉纤不动尘。dāng lú kě shì lín qióng rén,qiàn shang lián xiān bù dòng chén。
人言巫山在平地,对面已隔黄姑津。rén yán wū shān zài píng dì,duì miàn yǐ gé huáng gū jīn。
风尘浩荡催征马,西望金陵去如写。fēng chén hào dàng cuī zhēng mǎ,xī wàng jīn líng qù rú xiě。
片云飞来我已愁,顷刻滂沱遍原野。piàn yún fēi lái wǒ yǐ chóu,qǐng kè pāng tuó biàn yuán yě。
道边茅庐大比拳,俯首急入如穷猿。dào biān máo lú dà bǐ quán,fǔ shǒu jí rù rú qióng yuán。
苍皇已识异乡味,帡幪始知大厦恩。cāng huáng yǐ shí yì xiāng wèi,píng méng shǐ zhī dà shà ēn。
行行见说宸居近,趣马加鞭气重奋。xíng xíng jiàn shuō chén jū jìn,qù mǎ jiā biān qì zhòng fèn。
此时天公亦开晴,氛埃涤尽穹宇清。cǐ shí tiān gōng yì kāi qíng,fēn āi dí jǐn qióng yǔ qīng。
中和桥上初登览,目极遥天发深感。zhōng hé qiáo shàng chū dēng lǎn,mù jí yáo tiān fā shēn gǎn。
江山如此不早来,几向此生虚?坎。jiāng shān rú cǐ bù zǎo lái,jǐ xiàng cǐ shēng xū lǎn kǎn。
钟山如龙云际来,石城双阙中天开。zhōng shān rú lóng yún jì lái,shí chéng shuāng quē zhōng tiān kāi。
固知传闻不虚假,神祖规模真壮哉。gù zhī chuán wén bù xū jiǎ,shén zǔ guī mó zhēn zhuàng zāi。
长衢荡荡平于砥,井画棋分各条理。zhǎng qú dàng dàng píng yú dǐ,jǐng huà qí fēn gè tiáo lǐ。
接栋连甍如灌云,去马来轩若流水。jiē dòng lián méng rú guàn yún,qù mǎ lái xuān ruò liú shuǐ。
声华文物竞奢豪,公子王孙处处遭。shēng huá wén wù jìng shē háo,gōng zi wáng sūn chù chù zāo。
佳人总为王幼玉,将军不数霍嫖姚。jiā rén zǒng wèi wáng yòu yù,jiāng jūn bù shù huò piáo yáo。
东山明月西江水,尽日寻游看不已。dōng shān míng yuè xī jiāng shuǐ,jǐn rì xún yóu kàn bù yǐ。
细柳深藏朱雀桥,飞花暗满长干里。xì liǔ shēn cáng zhū què qiáo,fēi huā àn mǎn zhǎng gàn lǐ。
自从失脚下青冥,往迹回看如败枰。zì cóng shī jiǎo xià qīng míng,wǎng jì huí kàn rú bài píng。
束书羞咏月中桂,鼓棹还为江上行。shù shū xiū yǒng yuè zhōng guì,gǔ zhào hái wèi jiāng shàng xíng。
长江三面山如壁,环拱金陵护宸极。zhǎng jiāng sān miàn shān rú bì,huán gǒng jīn líng hù chén jí。
古称天堑信非虚,自是荒淫足亡国。gǔ chēng tiān qiàn xìn fēi xū,zì shì huāng yín zú wáng guó。
波平风稳帆樯健,倏忽金山当我面。bō píng fēng wěn fān qiáng jiàn,shū hū jīn shān dāng wǒ miàn。
奇形秀色画莫工,信知天巧非人功。qí xíng xiù sè huà mò gōng,xìn zhī tiān qiǎo fēi rén gōng。
平生梦想不可到,足慰此行樵悴容。píng shēng mèng xiǎng bù kě dào,zú wèi cǐ xíng qiáo cuì róng。
南徐自古雄豪地,到此令人益奇气。nán xú zì gǔ xióng háo dì,dào cǐ lìng rén yì qí qì。
惜无许浑千首诗,洗我胸中不平事。xī wú xǔ hún qiān shǒu shī,xǐ wǒ xiōng zhōng bù píng shì。
舟行半日下丹阳,新丰美酒又闻香。zhōu xíng bàn rì xià dān yáng,xīn fēng měi jiǔ yòu wén xiāng。
同行半是同来伴,相对不言空感伤。tóng xíng bàn shì tóng lái bàn,xiāng duì bù yán kōng gǎn shāng。
搴篷径指吴门路,一片归心乱云雾。qiān péng jìng zhǐ wú mén lù,yī piàn guī xīn luàn yún wù。
江山不学苏秦家,风景苍苍只如故。jiāng shān bù xué sū qín jiā,fēng jǐng cāng cāng zhǐ rú gù。
故园到日天已寒,江枫落叶秋斑斑。gù yuán dào rì tiān yǐ hán,jiāng fēng luò yè qiū bān bān。
青尊提携湛绿醑,故人为我开欢颜。qīng zūn tí xié zhàn lǜ xǔ,gù rén wèi wǒ kāi huān yán。
西风落日吹芳菊,共挹寒香散幽独。xī fēng luò rì chuī fāng jú,gòng yì hán xiāng sàn yōu dú。
困穷拂郁岂徒尔,况我霜毫未应秃。kùn qióng fú yù qǐ tú ěr,kuàng wǒ shuāng háo wèi yīng tū。
君不见芙蓉花生江皋,秋风未至宁萧条。jūn bù jiàn fú róng huā shēng jiāng gāo,qiū fēng wèi zhì níng xiāo tiáo。
又不见千里驹服盐车,霜蹄一蹶气转加。yòu bù jiàn qiān lǐ jū fú yán chē,shuāng tí yī jué qì zhuǎn jiā。
丈夫结束自有地,肯学儿女空愁嗟。zhàng fū jié shù zì yǒu dì,kěn xué ér nǚ kōng chóu jiē。
风帘日暮展书读,炳炳丹青照人目。fēng lián rì mù zhǎn shū dú,bǐng bǐng dān qīng zhào rén mù。
临渊羡鱼知已非,呼童静掩林间屋。lín yuān xiàn yú zhī yǐ fēi,hū tóng jìng yǎn lín jiān wū。

顾清

明松江府华亭人,字士廉,号东江。弘治六年进士。授编修,进侍读。平生以名节自励。正德初刘瑾擅权,同邑张文冕附之为显宦,清即绝不与通。瑾衔之,出为南京兵部员外郎。瑾诛,累迁礼部右侍郎。前后请立太子、罢巡幸,疏凡十数上。嘉靖初以礼部尚书致仕,卒谥文僖。工书,笔致清劲。有《松江府志》、《傍秋亭杂记》、《东江家藏集》。 顾清的作品>>

猜您喜欢

同年宋良佐巡按得代以书留别赋此寄赠

顾清

袨服奇装巧日增,百金财可一缣成。xuàn fú qí zhuāng qiǎo rì zēng,bǎi jīn cái kě yī jiān chéng。
苇帘布缘黄絁被,时为封章达圣明。wěi lián bù yuán huáng shī bèi,shí wèi fēng zhāng dá shèng míng。

同年宋良佐巡按得代以书留别赋此寄赠

顾清

圣人初政日方升,独立台端仗老成。shèng rén chū zhèng rì fāng shēng,dú lì tái duān zhàng lǎo chéng。
一道歌谣听不尽,须知四海望升平。yī dào gē yáo tīng bù jǐn,xū zhī sì hǎi wàng shēng píng。

味梅图

顾清

羊酪莼羹各有宜,崇桃积季漫多姿。yáng lào chún gēng gè yǒu yí,chóng táo jī jì màn duō zī。
岁寒一种真滋味,只许龙山处士知。suì hán yī zhǒng zhēn zī wèi,zhǐ xǔ lóng shān chù shì zhī。

简华峰教谕乞莲栽

顾清

园亭无竹使人俗,池馆无莲也寂寥。yuán tíng wú zhú shǐ rén sú,chí guǎn wú lián yě jì liáo。
梦入镜湖当六月,接天青盖拥红桡。mèng rù jìng hú dāng liù yuè,jiē tiān qīng gài yōng hóng ráo。

简华峰教谕乞莲栽

顾清

行人秋早长安去,中夏分莲不太忙。xíng rén qiū zǎo zhǎng ān qù,zhōng xià fēn lián bù tài máng。
但有碧䇶传别酒,任他红里倚新妆。dàn yǒu bì jué chuán bié jiǔ,rèn tā hóng lǐ yǐ xīn zhuāng。

从北山泛吴淞往苏州夜泊千墩文瑞出陈司训子进所藏吴小仙邯郸图索题穷冬远游空江夜话亦人间一梦也为书绝句

顾清

风雨官舟蜡炬残,吴淞江上说邯郸。fēng yǔ guān zhōu là jù cán,wú sōng jiāng shàng shuō hán dān。
人间到处谁非梦,只有卢生入画看。rén jiān dào chù shuí fēi mèng,zhǐ yǒu lú shēng rù huà kàn。

题华文远所藏五松图

顾清

湖头看木翠团栾,总合丹青画里看。hú tóu kàn mù cuì tuán luán,zǒng hé dān qīng huà lǐ kàn。
冠剑昂然五君子,岁寒长得倚阑干。guān jiàn áng rán wǔ jūn zi,suì hán zhǎng dé yǐ lán gàn。

江中阁浅次金缓斋韵

顾清

浦口停帆换小舟,故人家近不须愁。pǔ kǒu tíng fān huàn xiǎo zhōu,gù rén jiā jìn bù xū chóu。
竹林隐约分岐路,禾廪高低见有秋。zhú lín yǐn yuē fēn qí lù,hé lǐn gāo dī jiàn yǒu qiū。

江中阁浅次金缓斋韵

顾清

千古心期嗟击磬,百年功业类藏钩。qiān gǔ xīn qī jiē jī qìng,bǎi nián gōng yè lèi cáng gōu。
吴江一道看如带,可是先生志未休。wú jiāng yī dào kàn rú dài,kě shì xiān shēng zhì wèi xiū。

题陆承祖扇

顾清

放翁归日鬓初星,几从琴尊上小亭。fàng wēng guī rì bìn chū xīng,jǐ cóng qín zūn shàng xiǎo tíng。
芳草不知人已去,春来依旧自青青。fāng cǎo bù zhī rén yǐ qù,chūn lái yī jiù zì qīng qīng。

松南书屋为章先生赋

顾清

吴松自昔诗书国,得似君家亦未多。wú sōng zì xī shī shū guó,dé shì jūn jiā yì wèi duō。
缃帙牙签数椽屋,百年相继住烟萝。xiāng zhì yá qiān shù chuán wū,bǎi nián xiāng jì zhù yān luó。

松南书屋为章先生赋

顾清

中舍仙游不可招,依然旧隐傍江皋。zhōng shě xiān yóu bù kě zhāo,yī rán jiù yǐn bàng jiāng gāo。
云礽见说多才俊,有日天风起凤毛。yún réng jiàn shuō duō cái jùn,yǒu rì tiān fēng qǐ fèng máo。

吴江夜泊寄长儿天彝八首

顾清

飞盖桥边月漾沙,顺流东去即侬家。fēi gài qiáo biān yuè yàng shā,shùn liú dōng qù jí nóng jiā。
若为得共舟人语,转过船头向早霞。ruò wèi dé gòng zhōu rén yǔ,zhuǎn guò chuán tóu xiàng zǎo xiá。

吴江夜泊寄长儿天彝八首

顾清

高堂双鬓已如丝,此日何堪更远离。gāo táng shuāng bìn yǐ rú sī,cǐ rì hé kān gèng yuǎn lí。
宽我百忧惟汝在,莫令思我在家时。kuān wǒ bǎi yōu wéi rǔ zài,mò lìng sī wǒ zài jiā shí。

吴江夜泊寄长儿天彝八首

顾清

高楼朝日启帘栊,两叔相望百步中。gāo lóu cháo rì qǐ lián lóng,liǎng shū xiāng wàng bǎi bù zhōng。
我不在家渠即父,莫令疏远坠门风。wǒ bù zài jiā qú jí fù,mò lìng shū yuǎn zhuì mén fēng。